Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 102: Đặt thử một món xem sao
Cập nhật lúc: 2025-11-12 23:37:01
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đội trưởng, cơm trong khách sạn Nghỉ dưỡng ngon thật, bao giờ ăn món nào ngon như .”
Mao Viên Viên cúi thấp đầu, hai tay ôm hộp cơm sắt, ăn từng miếng nhỏ những món hương vị khác . Mỗi miếng miệng đều mang đến một bất ngờ và niềm hạnh phúc riêng.
Buổi chiều, đội trưởng đột nhiên xuất hiện ở trạm y tế đơn giản, họ sợ đến mức tưởng nhiệm vụ thất bại, chỉ còn đội trưởng trốn về.
Họ vội vàng dậy, kéo tay Tô Mai kiểm tra xem cô thương ở .
ngờ Tô Mai một lời, trực tiếp cõng hai thương nặng nhất, chỉ để một câu theo, nhanh chóng lao về chỗ ở.
Lẽ nào xảy chuyện khẩn cấp?
Lẽ nào đội trưởng phạm sai lầm lớn, khiến họ sắp bắt đầu con đường chạy trốn?
凸(艹皿艹 )! Họ thề rằng dù thế nào cũng sẽ cùng đội trưởng chung chiến tuyến!
Các đồng đội theo đều lộ vẻ mặt khó coi, trong đầu ngừng suy nghĩ lung tung.
Sống trong lo sợ suốt quãng đường trở về, họ chuẩn tâm lý cho tình huống tệ nhất.
ngờ, khi đặt lên giường, đội trưởng họ đang vây quanh khúc khích, với vẻ thần bí lấy từ gầm giường bốn túi ni lông căng phồng.
Đó là…?
Mọi đều mơ hồ đoán điều gì đó, trong lòng kích động thành lời.
“Chị em ơi, lấy vật tư !”
Tô Mai lớn, mở túi ni lông, để lộ vật tư bên trong.
Cơm hộp! Nước! Cả trái cây tươi nữa!!
Cô kéo một cái bàn đến, mở hơn mười hộp cơm hộp đặt lên, gọi họ tới ăn.
“Không cần khách sáo. Ăn hết chỗ hôm nay.”
Cô hét lớn, mặt đỏ lên vì phấn khích.
“Tuyệt vời quá, đội trưởng đỉnh thật!”
“Đội trưởng là thần tượng của !”
“Đội trưởng, đời theo chị !”
Các đồng đội lượt kéo ghế , ôm hộp cơm sắt, hưng phấn đến mức quên luôn những vết thương . Hiếm khi họ mới lộ sức sống đúng với tuổi trẻ như .
Tô Mai nghiêm túc từng gương mặt, trong lòng như dung nham vàng óng đang sôi trào.
Nhìn thấy sự tin tưởng và niềm vui trong mắt , tất cả những điều cô đều trở nên đáng giá.
“Ăn cơm thôi.”
Căn phòng rộng gần trăm mét vuông mười bốn chiếc giường tầng, chăn màn cuộn đặt ở đầu giường, lớp bụi dày mỏng khác cho thấy nơi đây từng ở.
Ngoài căn phòng là đường phố, thỉnh thoảng thấy tiếng trò chuyện của qua và tiếng rao mời giao dịch của những bán hàng rong.
Tô Mai bày trái cây lên bàn: một nải chuối, một nắm cam, một quả dưa hấu tròn lớn.
Những thứ cô xin từ Trử Vạn Phu.
Bất kể quá trình , kết quả cuối cùng vẫn .
Đồng đội của cô ăn trái cây mà họ hằng mơ ước.
“Đội trưởng, mấy thứ … chúng ăn hết trong một bữa ?” Dịch Tâm Di trợn tròn mắt đống trái cây, tin nổi dụi mắt.
Quả nhiên là trái cây thật!
“Ừm. Thời tiết nóng như , mở ăn hết thì mai sẽ hỏng. Tốt nhất là ăn hết hôm nay.” Tô Mai lấy một con d.a.o gọt hoa quả, lau sạch cắt quả dưa hấu.
Theo tiếng rắc giòn, dưa hấu tách đôi, lộ phần ruột hồng hạt bên trong.
Hương thơm thanh ngọt lan khiến ai cũng nuốt nước bọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-102-dat-thu-mot-mon-xem-sao.html.]
Giữa mùa hè nóng nực, ai thể cưỡng một miếng dưa hấu chứ?
Tô Mai nhanh tay cắt dưa hấu theo lượng chia đều cùng cam và chuối.
Nhìn cúi đầu trái cây, vẻ mặt như chút tiếc nuối, im lặng như đang tưởng nhớ một ai đó.
Tim Tô Mai chùng xuống, cô hiểu. Cổ họng nghèn nghẹn, giọng khàn :
“Bây giờ gì cũng muộn , họ . Những còn ở đây, hãy nghĩ đến gia đình đang chờ phía , nhất định cố gắng sống sót. Còn chuyện báo thù, cứ để lo. Các em cần bận tâm.”
“Đội trưởng…”
Tô Mai ngắt lời, trong mắt đầy sự kiên định, cho phép họ phản bác : “Ăn dưa hấu . Sau cần lo lắng về chuyện ăn uống nữa, từ ngày mai chúng sẽ bao giờ thiếu thức ăn!”
...
“Trử tướng quân!”
Cửa văn phòng gõ hai cái, một giọng lo lắng truyền đến từ cánh cửa.
“Vào .”
Ngạc Tắc đẩy cửa bước , mặt hiếm khi lộ vẻ hoảng loạn.
“Muộn thế mà nghỉ ngơi, chạy đến chỗ gì.” Trử Vạn Phu ngẩng đầu, tay vẫn tiếp tục .
“Trử tướng quân, ngài xem!” Ngạc Tắc xắn tay áo, đưa cẳng tay mặt .
Trử Vạn Phu liếc , rút cuốn sổ đè bên , nhíu mày khi thấy vết mực nhòe vì va quệt.
“C.h.ế.t tiệt, còn! Vừa một tia sáng lóe lên, đó xuất hiện…”
“Kính chào quý khách, xin đừng hoảng sợ, đây là chức năng đặt đồ ăn mang mới mắt của cửa hàng chúng .”
Hình ảnh Hạ Ngôn hiện lên giữa trung, màu sắc tươi sáng, giọng điệu nhẹ nhàng.
Hai sự xuất hiện đột ngột của bà chủ Hạ cho giật .
“Thẻ tích lũy khi nâng cấp sẽ ở vị trí cẳng tay của quý khách. Nhấp đúp biểu tượng sẽ bật giao diện thao tác, bao gồm thông tin tài khoản cá nhân, đặt đồ ăn mang (chỉ giới hạn nhà hàng) và chức năng đăng ký thẻ tích lũy cho khác. Giao diện khác thể thấy.
Bất kể quý khách ở , chỉ cần đặt món qua thẻ tích lũy, cửa hàng chúng sẽ giao món ăn đến tay quý khách trong thời gian quá 5 giây. Để đảm bảo an bữa ăn, món ăn chỉ giới hạn đặt sử dụng và lớp bảo vệ bất khả xâm phạm từ lúc đặt món đến khi dùng bữa. Lớp bảo vệ sẽ biến mất khi dùng bữa xong.
Đặc biệt lưu ý, cửa hàng nghiêm cấm hành vi đặt món vượt quá sức ăn. Người vi phạm sẽ phạt bằng cách giật điện, xin quý khách chú ý. Ngoài , nếu quý khách đang ở trong bầy xác sống, xin đừng đặt món, kẻo xác sống càng tụ tập đông hơn.
Cuối cùng, xin quý khách yên tâm, thẻ tích lũy sẽ gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến cơ thể và cuộc sống của quý khách. Nếu xem hướng dẫn, vui lòng nhấp mục hướng dẫn sử dụng thẻ tích lũy trong phần thông tin cá nhân. Cảm ơn quý khách xem, chúc quý khách cuộc sống an và hạnh phúc.”
Nhân vật ảo Hạ Ngôn cúi lịch sự biến mất.
Hai , sự kinh ngạc trong mắt hiện rõ.
Trử Vạn Phu thấy cẳng tay Ngạc Tắc xuất hiện một hình vuông nhỏ kích thước một centimet đang nhấp nháy. Hắn nhíu chặt mày, xắn tay áo lên, quả nhiên cũng thấy một cái đang nhấp nháy.
“Trử tướng quân, ngài đừng cử động vội. thử .”
Trán Ngạc Tắc đầy mồ hôi, chuyện xảy tối nay quá đỗi khó tin khiến khó tiếp nhận.
Hắn Trử Vạn Phu bằng ánh mắt như liều mạng, mí mắt một mí là sự khao khát sống.
Biểu tượng nhỏ tay cứ nhấp nháy liên tục. Hắn đưa ngón trỏ , hít sâu một , theo hướng dẫn của bà chủ Hạ nhấp đó hai .
Một màn hình ảo màu xanh lam bật , rộng hai mươi centimet. Góc bên trái giao diện là bức ảnh trai sáng sủa của , nhưng bản chụp bức ảnh bao giờ…
Ngạc Tắc liếc Trử Vạn Phu, thấy im lặng với vẻ mặt âm trầm, liền gượng một tiếng: “Trước đây cũng trai, chỉ là trai thôi, hehe.”
Trử Vạn Phu liếc sang một cái, ánh mắt lạnh lẽo đủ để khiến khác co rúm.
Ngạc Tắc lập tức thu vẻ mặt, theo quy trình thao tác trong hướng dẫn.
Mọi thứ khá đơn giản, chỉ cần từng dùng điện thoại thông minh là hiểu ngay. Hắn chú ý xem kỹ giao diện đặt món, phát hiện bên trong đúng là các món đang bán trong nhà hàng, giá đắt hơn mười điểm tích lũy.
Trử Vạn Phu im lặng thao tác trong trung.
“Ngạc Tắc, đặt thử một món xem .”