La Vân Khỉ tức thì trừng mắt, lườm :
“Chàng dám!”
lúc , Hàn Mặc đeo cặp sách .
La Vân Khỉ vội ho khan một tiếng, nghiêm mặt :
“Mau đưa tới học đường, hôm nay sẽ đưa Hàn Dung đến tửu lâu.”
Ánh mắt nàng lơ đãng lướt qua trường bào của Hàn Diệp, thầm thở phào—may là cổ nhân đều mặc áo dài, nếu thì với tình huống ban nãy… chỉ e Hàn Diệp chẳng thể bước ngoài nổi.
Hàn Diệp cũng ho nhẹ, sắc mặt nghiêm trang sang Hàn Mặc:
“Chúng thôi.”
Nhìn dáng vẻ đạo mạo , La Vân Khỉ nữa lật trắng mắt.
Nam nhân đúng là giỏi giả bộ! Rõ ràng khi áp sát , nàng còn cảm nhận rõ ràng…
Phì phì! Sao nàng nghĩ đến mấy chuyện ?
Đợi hai , nàng liền vội thu dọn, dẫn theo Hàn Dung chạy đến tửu lâu.
Sau mấy ngày tích cóp, La Vân Khỉ gom thêm mấy lượng bạc. Nếu đó đưa một ít cho Tường Vi, lẽ giờ nàng đủ mười lượng .
Nghĩ đến tam khổ , lòng La Vân Khỉ chợt trầm xuống, tâm tình u ám chẳng nguôi…
Chớp mắt qua một tháng. Phương Bắc tiết trời dần trở lạnh, sáng tối đều mang sương se lạnh. Mấy ngày nữa, Hàn Diệp sẽ lên đường ứng thí Hương Cống, mà bên phía Tạ Tường Vi vẫn như đá chìm đáy biển, hề tin tức, khiến lòng La Vân Khỉ mừng lo.
Mừng là Hàn Diệp cuối cùng cũng thể chính thức bước chân con đường khoa cử; lo chính là Tường Vi lưu lạc phương nào, chẳng rõ sống c.h.ế.t . Trong mấy ngày qua, tâm tình nàng lúc trồi lúc sụt, bất định khó yên.
Nàng , trong trấn còn một đám tâm trạng càng bất hơn cả nàng— chính là những kẻ mở cửa hàng buôn bán.
Một tháng trôi qua, những La Vân Khỉ cút khỏi chợ, mà còn bán buôn càng lúc càng sôi nổi, khách hàng đông như trẩy hội.
Chúng nhân buôn bán chẳng chịu nổi nữa, trong đó hai cửa hàng buộc lòng đóng cửa, bỏ cuộc.
Tần gia xưa nay nuôi heo, vốn còn chút vốn liếng chống đỡ, song qua mấy phen thất bại, đến tiền mua heo con cũng chẳng còn. Tần Tỏa Trụ tức giận đến đỏ cả mắt, trong lòng nổi sát ý:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-99-nay-chang-co-nhan-luc-ta-say-ruou-ma-that-le-khong-22.html.]
“Mẹ nó, thật thì cứ đ.â.m c.h.ế.t ả tiện nhân cho xong!”
Tần thị, thê tử , hoảng hốt khuyên can:
“Chàng ngàn vạn chớ chuyện dại dột! Nếu tù, và con sống ?”
Tần Tỏa Trụ trợn mắt, văng tục:
“Mẹ kiếp, chẳng cũng tại ngươi ? Nếu ngươi bày cái chủ ý thối hoắc , lão tử dám đối đầu với ả!”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Tần thị lập tức thấy oan ức:
“Cái đó cũng do gật đầu, giờ đổ lên đầu ?”
Lời còn dứt, bỗng thấy vài chủ tiệm khác từ xa bước tới.
Một thở dài:
“Tần , nay tròn một tháng , thấy La thị càng tinh thần hơn , ăn càng vượng, tính đây? Nếu cứ thế mãi, e rằng thật sự uống gió Tây Bắc !”
“Kẻ nào chẳng sắp cạn nồi cơm, đây cũng chẳng còn kế sách gì nữa.”
Một kẻ bán rau do dự :
“Hay… là chúng giảng hòa với nàng? Chỉ cần nàng chịu nâng giá rau lên đôi chút, đều đường sống.”
Tần thị , lập tức bằng lòng:
“Không ! Ta quyết cầu cạnh nàng!”
Chúng nhân bàn bạc một hồi, ý kiến chẳng thống nhất, rốt cuộc ai nấy tức tối bỏ về.
Bọn buôn rau cũng đồn Tần gia từng gây sự với La Vân Khỉ vì chuyện con trẻ, nhưng lòng vốn ích kỷ. Việc liên quan đến thì chẳng ai dại dột theo đuôi Tần gia mà uống gió Tây Bắc. Trước còn vì bất mãn với giá rau của nàng, giờ nếu còn tiếp tục gây chuyện, sợ rằng lửa bén tới gối.
Cả đám bèn tụ họp, bàn mưu tính kế, rốt cuộc quyết định—chi bằng tạm thời cúi đầu nhận thua.
Mấy kéo đến tửu lâu, nào ngờ La Vân Khỉ sớm dọn hàng về nhà.
Vừa đẩy cửa bước , liền bắt gặp một vị khách mời mà đến—khuôn mặt nhỏ của La Vân Khỉ lập tức lạnh như sương.