La Vân Khỉ sắc mặt đại biến, vội vàng hỏi:
“Ở nơi nào ?”
Lưu Thành Vũ lắc đầu:
“Không rõ lắm, chỉ thấy rời khỏi trấn, mặc váy màu xanh lục.”
“A!”
Tạ Tường Vi xưa nay chẳng ưa mặc váy, chiếc váy xanh duy nhất chính là do La Vân Khỉ mua cho nàng…
Vừa nghĩ đến việc Tường Vi cô đơn một , chẳng rõ về phương nào, La Vân Khỉ lập tức hoa mắt chóng mặt, suýt nữa ngã nhào.
Hàn Diệp nhanh tay đỡ lấy nàng, gọi Hàn Dung mang ghế cho nàng .
Hắn dịu giọng trấn an:
“Nương tử chớ lo, nếu Tường Vi thực sự còn nơi nào để , hẳn sẽ về tìm chúng . Nàng rời trấn, tất chủ ý riêng.”
Lưu Thành Vũ thấy La Vân Khỉ lo lắng cho Tạ Tường Vi như thế, trong lòng khỏi cảm động.
Từ khi kết nghĩa, vẫn là La Vân Khỉ chăm lo cho hai họ như tỷ tỷ ruột thịt. Nay ba thành hai, nghĩ đến đây, trong lòng cũng cảm thấy trống trải khó tả.
“Đại tỷ, uống chút rượu.”
“Được, tỷ mua ngay.”
La Vân Khỉ chút do dự, chẳng mấy chốc xách về một vò rượu.
Gần đây tâm trạng nàng vốn u uất, cũng cần dịp phát tiết một phen.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Đêm đó, nàng nấu một nồi mã lạt thang, thêm mấy món ăn nhỏ, ba trong viện cùng uống rượu.
La Vân Khỉ vốn uống rượu, ở hiện đại cũng từng uống. Một ngụm bụng, cay đến nỗi nàng nhăn mặt.
Hàn Diệp vội vàng đưa nước, khẽ trách:
“Không uống thì đừng cố, để bồi Thành Vũ là . Nàng vất vả cả ngày , nên nghỉ sớm .”
La Vân Khỉ lắc đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-98-ta-la-cua-nang-12.html.]
“Không , uống.”
Nói , nàng liền cầm chén rượu, ngửa cổ uống cạn.
Chớp mắt nàng xuyên đến đây nửa năm, bao nhiêu chuyện xảy , ngoài việc mở siêu thị thì chẳng mấy điều thuận lợi. Quan phủ cũng nhiều lui tới, nay thêm việc Tường Vi mất tích, trong lòng càng thêm buồn bực.
Hàn Diệp nàng vui, đành để nàng tùy ý.
Mới ba chén khiến La Vân Khỉ say mèm. Hàn Diệp dìu nàng phòng, nhưng nàng nhất quyết chịu, cố uống thêm mấy chén, đến cuối cùng thì mơ hồ, gì cũng chẳng nhớ nổi.
Lưu Thành Vũ tửu lượng cũng chẳng hơn ai, say còn hơn cả La Vân Khỉ, ăn mấy miếng chui xuống gầm bàn ngủ mất.
Hàn Diệp bất đắc dĩ, vác Lưu Thành Vũ sang phòng khách mà Ngô A Hương từng ở, còn La Vân Khỉ thì đưa phòng của . Sau đó thu dọn bát đũa, sắc một bình giải rượu thật đậm cho nàng.
“Nương tử, dậy uống chút .”
Hàn Diệp nâng nàng dậy, La Vân Khỉ đẩy .
Hai má nàng ửng hồng, miệng nhỏ phả mùi rượu thoang thoảng:
“Phiền c.h.ế.t , ngủ.”
Hàn Diệp kiên nhẫn đỡ nàng dậy nữa, dịu giọng khuyên:
“Uống chút ngủ, bằng sáng mai dày sẽ khó chịu.”
“Không uống!”
La Vân Khỉ đẩy , ôm lấy gối lăn sang một bên.
Từ khi xuyên đến đây, nàng luôn gắng gượng trụ cột trong nhà, lo nghĩ hết chuyện đến chuyện . Chỉ khi say rượu, nàng mới thực sự trở về một cô gái nhỏ thể nũng nịu, hờn dỗi như thuở ban đầu.
Nhìn nàng cưỡi gối như cưỡi ngựa, Hàn Diệp đành buông chén xuống, kéo chiếc gối đặt cổ nàng.
La Vân Khỉ đẩy gối , chui đầu lòng . Đôi mắt ngập ngừng hé mở, mơ màng hỏi:
“Hàn Diệp… còn thể bên cạnh bao lâu nữa?”
“Cả một đời.”
Hàn Diệp nắm lấy tay nàng, khẽ vuốt ve đầy thương yêu.