Nha chạy báo, La Kim Quế hờ hững :
“Chỉ là thắng mấy đồng bạc thôi mà, gì hốt hoảng. Sòng bạc của sợ thắng chắc?”
Thông thường sòng bạc đều cách trò với xúc xắc chén xúc xắc. Hơn nữa, La gia còn nuôi ba bốn tên côn đồ, lấy bạc từ tay họ há dễ dàng gì?
La Kim Quế hiểu rõ những thủ đoạn , nên chẳng chút lo lắng. bên ngoài vẫn yên.
Mọi thấy thiếu niên liên tiếp thắng bạc, liền đổ xô theo đặt cược, bao lâu thắng hơn hai trăm lượng.
Sòng bạc ở thị trấn nhỏ, tiền bạc lưu thông cũng hạn, thêm mấy kẻ hóng ké, nhà cái bắt đầu chịu nổi, vội cho chạy báo cho La Thiên Phúc.
Lúc La Thiên Phúc đang ở hậu viện nhấm rượu khúc. Bị cắt ngang hứng, thấy bực :
“Có chuyện gì?”
Tiểu tư hấp tấp:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
“Lão gia, một bọn tới đánh bạc, thắng của chúng ít.”
La Thiên Phúc cau mày vui:
“Thắng thì thắng, gì mà rối loạn?”
Tiểu tư vội :
“ thắng quá nhiều , trong tiệm sắp cạn bạc!”
La Thiên Phúc giật — hai trăm lượng, đủ cho nhà bình thường sống cả đời.
“Lão Hồ ? Sao xử ?”
Lão Hồ là cao thủ lừa bạc, chuyên La Thiên Phúc thuê về nhà cái, ai thoát tay . Dù cho thắng thì cũng chỉ dăm ba đồng cắc.
Tiểu tư gãi đầu:
“Lão Hồ mặt, nhưng tiểu tử vẻ cũng vài chiêu, chiêu trò của lão Hồ ăn thua.”
La Thiên Phúc lập tức đổ mồ hôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-92-xong-len-chan-bon-chung-lai-cho-lao-tu-22.html.]
“Mau, theo xem!”
Trong sòng, xúc xắc vang lên lách cách ngớt, thiếu niên chính là Lý Thất.
Hắn vốn thích sát phạt đỏ đen, chỉ là báo ân La Vân Khỉ. Ban đầu định chơi đôi ván rút, ai ngờ mấy sư thấy tiền sáng mắt, ép chơi tiếp. Lý Thất m.á.u nóng nổi lên, mấy ván thắng hàng trăm lượng.
Lúc La Thiên Phúc tới nơi, lập tức hiệu bằng mắt cho mấy gã thủ hạ.
Mấy tên vạm vỡ chen đám dân thường , bàn:
“Để bọn chơi với ngươi một ván!”
Lưu Thành Vũ thấy tình hình , vội hiệu cho Lý Thất. Hắn hiểu ý, gom bạc bàn, nhấc vạt áo cho lòng bước .
“Không chơi nữa!”
La Thiên Phúc thể trơ mắt bạc mang ? Chỉ liếc mắt hiệu, lập tức chắn mặt Lý Thất.
“Muốn ? Đâu dễ thế!”
Lưu Thành Vũ chắn mặt Lý Thất, vung tay đẩy mạnh một tên thủ hạ, khiến lảo đảo suýt ngã.
Bọn phía cũng đồng loạt bước lên, ai nấy đều xuất võ phái, hình cao lớn như tháp sắt. Nhân đông, sư cộng hơn mười , khiến đám tay chân của La Thiên Phúc trông như mèo gặp hổ, căn bản đủ chống đỡ.
Thấy bọn thủ hạ dồn lùi, La Thiên Phúc nổi giận lôi đình, giật giọng quát to:
“Xông lên! Chặn bọn chúng cho lão tử!”
Đám đành liều xông lên, nhưng kịp chạm tới Lý Thất đánh cho tơi bời hoa lá.
Chớp mắt, mấy chiếc bàn bạc lật tung, đổ vỡ tan tành như đống đổ nát.
Lúc , Lưu Thành Vũ khác hẳn ngày xưa, võ nghệ thành thục, một cước đá văng một tên, xông thẳng về phía La Thiên Phúc.
La Thiên Phúc thấy toan đào tẩu, nào ngờ Lưu Thành Vũ túm ngay lấy cổ áo từ phía , giật mạnh một cái khiến ngã sấp xuống đất, mặt mày lấm lem chẳng khác gì chó ăn phân.
Bọn cũng ùn ùn kéo tới, vây đạp cho một trận trò.
Chờ đến khi La Kim Quế và Lý Thục Cầm hớt hải chạy , thì cả sòng bạc thành một bãi hoang tàn, La Thiên Phúc cũng đánh cho hôn mê bất tỉnh.