La Vân Khỉ nhạt, đáp chút chùn bước:
“Vậy cứ thử xem. Nếu Hàn Diệp cưới ngươi, thì chữ La của , nguyện ngược xuống đất.”
Dứt lời, nàng xoay trong.
Quan Tuyết Yến hung hăng trừng mắt nàng, ôm mặt chạy mất.
Lúc , Hàn Dung ôm chầm lấy chân La Vân Khỉ, giọng nũng nịu:
“Tẩu tử đừng giận nữa mà, đều tại đại ca đúng, đợi về, chúng cùng dạy dỗ một trận!”
La Vân Khỉ hít một thật sâu, ôm lấy Hàn Dung :
“Cũng thể trách đại ca , ai bảo song sinh chi? Đẹp thì chịu nhớ thương thôi.”
Hàn Dung chớp mắt hỏi:
“Vậy… ?”
“Là đẹp chứ! Hàn Dung của chúng , là xinh nhất !”
“Vậy chẳng ai nhớ thương ?”
La Vân Khỉ bật , lấy tay chạm nhẹ mũi nàng:
“Vì còn nhỏ. Lớn lên , tự nhiên sẽ nhớ thương.”
Mắt Hàn Dung tròn xoe:
“Không cần ! Muội cần khác nhớ thương, tẩu tử và đại ca nhớ thương là đủ !”
La Vân Khỉ tươi, chạm khẽ lên chóp mũi nàng:
“Cái ‘nhớ thương’ giống như nghĩ . Lớn lên , tự nhiên sẽ hiểu.”
Hàn Dung gật gật đầu, đoạn :
“Vậy mau mau lớn mới !”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
La Vân Khỉ khẽ thở dài một tiếng, :
“Đợi đến khi trưởng thành , e rằng sẽ chẳng còn vui vẻ vô ưu như bây giờ nữa .”
Nàng dứt lời, trong lòng khỏi nghĩ đến Hàn Diệp. Thời cổ thông tin thông suốt, thật khiến bó tay, nếu là thời nay, chỉ một cuộc điện thoại là xong việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-90-neu-han-diep-that-long-muon-nguoi-chu-la-nay-ta-nguyen-viet-nguoc-xuong-dat-22.html.]
Giờ hai bọn họ hơn hai canh giờ, bên đó tình hình thế nào.
Nếu Hàn Mặc học thì còn đỡ, nàng còn thể để nó trông Hàn Dung tự xem, đằng dám để một Hàn Dung ở nhà, đành nhà thấp thỏm chờ tin.
----------------
Cùng lúc , sắc mặt Hàn Diệp u ám, gương mặt tuấn tú như phủ một tầng sương lạnh.
Bên cạnh, Tạ Tường Vi đang ôm t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của trưởng thôn, gào thảm thiết. Trong phòng một mảnh hỗn độn, đồ đạc đập phá tan tành, chẳng còn hình thù gì nữa.
Lúc chính ngọ, dân làng từ ngoài đồng trở về, tin nhà trưởng thôn xảy chuyện liền kéo tới xem.
Vừa thấy kinh hãi – trưởng thôn bê bết máu, sớm tắt thở.
Hóa là đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Nhìn vị trưởng thôn vẫn luôn như tổ phụ của , Hàn Diệp siết chặt nắm tay, các khớp ngón tay trắng bệch, phát tiếng răng rắc như gãy xương.
Ánh mắt lạnh như băng, sát khí lấp ló, khiến rét mà run.
“Lũ súc sinh ! Ngay cả già cũng tha, thật đáng chết!”
Có tức giận quát lên: “Chuyện gì xảy ? Ai đánh c.h.ế.t trưởng thôn?”
Tào gia vốn là hàng xóm với Hàn Diệp, thấy trở về thì lập tức chạy tới hỏi.
Hàn Diệp trầm giọng đáp: “Là làng Sa Hà, họ Vương.”
Tức thì lớn tiếng: “Người làng khác mà dám tới làng gây chuyện, việc tuyệt thể để yên!”
Mọi cũng nhao nhao phụ họa: “ ! Phải tìm hỏi cho lẽ!”
Trưởng thôn xưa nay nhân hậu, trong làng kính trọng. Nay ông c.h.ế.t thảm, dân làng phẫn nộ, ai nấy đều đòi công đạo.
Hàn Diệp cũng cảm thấy thể để chuyện chìm xuồng, bèn xoay , giọng lạnh như băng:
“Nếu chư vị lòng như , thì hãy cùng khiêng trưởng thôn lên, sang Sa Hà thôn đòi công đạo!”
“Phải! Đòi công đạo!”
Dân quê vốn thuần hậu chất phác, chỉ vài kẻ thấy tình hình thì lặng lẽ rút lui, còn phần lớn dân đều vác cuốc xẻng theo Hàn Diệp rời khỏi thôn.
Tạ Tường Vi thấy ông khiêng , trong lòng càng thêm đau xót. Nếu nhờ Tào tẩu tử và mấy phụ nhân trong làng kéo , e rằng nàng ngã quỵ đường .
Lúc đoàn rời khỏi thôn, La Vân Khỉ bỗng cảm thấy trong lòng thấp thỏm bất an, dường như sắp chuyện chẳng lành, tim nàng cứ đập dồn dập, mãi chẳng yên ...