La Vân Khỉ đổ nước xong mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Có chuyện gì?”
Lý Nhị Nương vốn định mở lời về mấy quả trứng gà trong tay, nhưng liếc thấy trong nhà đang bưng một bát nước sốt vàng ươm, bà lập tức nghẹn họng dám nữa. Đôi mắt đảo một vòng, thấy mì sợi trắng tinh treo bên góc và vại dầu trong suốt, nhịn mà nuốt nước miếng đánh “ực”.
“Không… chuyện gì, chỉ qua xem họ Hàn một chút, .”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Lý Nhị Nương đỏ mắt .
La Vân Khỉ thản nhiên với giọng lạnh nhạt:
“Về bớt chuyện thất đức , cẩn thận báo ứng.”
Lý Nhị Nương tức đến nghiến răng, chạy lúp xúp rời khỏi cửa.
Hàn Diệc theo bóng lưng bà , khẽ :
“Chồng bà mất sớm, sống cũng chẳng dễ dàng gì. Sau nàng cứ mặc kệ là .”
La Vân Khỉ tỏ rõ ý kiến:
“Thời buổi ai mà sống dễ? Nếu con trai bà ăn h.i.ế.p Dung Dung và Hàn Mặc, cũng chẳng buồn phí lời với bà gì.”
Nghe nàng “Dung Dung và Hàn Mặc nhà chúng ”, trong lòng Hàn Diệc chợt dâng lên một cảm xúc từng — ấm áp nghèn nghẹn.
Ngay đó, La Vân Khỉ nhận thông báo từ hệ thống:
【Thiện cảm của nam chính +10,thịt lợn đưa lên kệ.】
La Vân Khỉ khựng trong giây lát, kế đó lập tức kích động nhào lòng Hàn Diệc, reo lên:
“Hay quá ! Chúng cuối cùng cũng—”
Nói đến nửa chừng, nàng vội nuốt bốn chữ “ thịt ăn ”.
Chuyện xảy thì thể miệng , lỡ Hàn Diệc đột nhiên nổi giận lấy phần thịt thì ?
Vẫn là nên cẩn thận, đợi lấy , giấu kỹ mới là của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-9-om-chang-ma-ke-sat-vao-nhau-22.html.]
Ngẩng đầu lên, bắt gặp Hàn Diệc đang nheo đôi mắt dài hẹp mà chăm chăm, lúc nàng mới chợt nhận hai gần như dán chặt . Nàng vội buông tay , ngượng ngùng :
“Cái đó… nhà , cơm xong sẽ gọi.”
Dù cưới hơn nửa năm, Hàn Diệc từng cận nàng đến . Nhớ lúc nàng tựa lưng đường về, nét mặt càng đỏ bừng.
Lúng túng một câu:
“Ta… vẫn đói.”
Dứt lời liền đầu bước ngoài như chạy trốn.
Thấy Hàn Diệc còn thẹn hơn cả , La Vân Khỉ rốt cuộc cũng bình tĩnh . Quay đầu thì thấy hai tiểu hài đang rúc cánh cửa trộm, nàng hổ hóa giận, giơ muỗng lên dọa:
“Không trộm! Nhìn nữa là đánh m.ô.n.g đấy!”
Hai đứa trẻ giờ chẳng còn sợ nàng như , liền khúc khích bỏ chạy. Trong nhà vang lên tiếng giòn tan, La Vân Khỉ bất giác cong môi, khẽ theo.
Cả nhà cuối cùng cũng một bữa ăn no nê. Để tránh Hàn Diệc nghi ngờ chuyện dầu ăn, La Vân Khỉ liền rằng đó là do một nhà họ Vương trong làng mang bán, nàng tình cờ thấy nên mua một ít.
Hàn Diệc chút hoài nghi, khi dọn dẹp xong còn ân cần đun một nồi nước lớn để nàng ngâm chân.
Thấy Hàn Diệc ân cần như , trong lòng La Vân Khỉ chợt sinh cảm giác lo lắng m.ô.n.g lung.
Hàn Diệc dung mạo tuấn tú, cư xử lễ độ, còn võ, khiến nàng cảm thấy vô cùng an .
Sau mấy ngày tiếp xúc, nàng phát hiện chẳng hề lạnh lùng vô tình như vẻ bề ngoài. Sở dĩ đây đối với nàng như băng giá, chẳng qua là do nguyên chủ tự chuốc lấy.
Một nam nhân như thế, nếu cứ thế mà để Cửu công chúa cướp , chẳng nàng thiệt thòi lớn ? Dù cũng giữ lấy mà hưởng một chút .
Nghĩ đến đây nàng tự mắng một tiếng:
“Ngươi nghĩ vớ vẩn gì thế hả? Hàn Diệc còn nhỏ hơn ngươi hai, ba tuổi đó, chẳng thành tình chị em ? Tuy nguyên chủ mới mười bảy, nhưng tâm hồn thì là lớn , khó mà tiếp nhận …”
Thôi, bước nào bước . Chỉ cần rời khỏi Hàn Diệc, chuyện ăn mặc còn lo. Còn tương lai , ai mà ?
Khi Hàn Diệc mài d.a.o xong bước nhà, vặn thấy La Vân Khỉ đang chống cằm ngơ ngẩn, chân ngâm trong chậu nước.
Vẻ đáng yêu khiến tim chợt đập loạn một nhịp, cổ họng cũng bỗng trở nên khô khốc.