Gần tới đầu thôn, La Vân Khỉ mới khẽ khàng mở miệng:
“Chàng mau thả xuống , để thấy thì chẳng .”
Hàn Diệp khẽ đáp một tiếng, thả nàng xuống, song bàn tay to lớn vẫn vòng qua eo nàng, vững vàng đỡ lấy.
Chỉ cảm thấy vòng eo nhỏ nhắn đến mức đầy một nắm tay, ấm phả từ lòng bàn tay khiến tâm thần thoáng lay động, vội vàng dời mắt nơi khác.
La Vân Khỉ má cũng bất giác ửng hồng.
“Không cần đỡ, tự .”
Nhìn gương mặt thẹn thùng của nàng, khóe môi Hàn Diệp khỏi khẽ cong lên, thanh âm trầm mang theo vài phần trêu chọc:
“Phu thê với , nàng còn sợ điều chi?”
La Vân Khỉ định mở miệng, chợt đằng xa tiếng gọi:
“Đại ca, tẩu tử!”
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hàn Mặc cùng Hàn Dung chạy ào tới.
La Vân Khỉ dang tay đón lấy Hàn Dung, xót xa ôm nàng lên.
“Có đói bụng ? Là của tẩu, hôm qua gấp quá, chỉ kịp mấy cái bánh thôi.”
Hàn Diệp lập tức quát nhẹ:
“Dung Nhi mau xuống, tẩu tử đến phồng cả chân , đừng để nàng bế nữa.”
Hàn Dung liền nhảy xuống, Hàn Mặc cũng hiểu chuyện mà :
“Tẩu tử, để cõng tẩu về.”
Nhìn dáng gầy nhỏ của bé, La Vân Khỉ phì :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-9-om-chang-ma-ke-sat-vao-nhau-12.html.]
“Các ngươi lòng là tẩu vui . Ca các ngươi cõng cả đoạn đường , giờ đỡ nhiều , về thôi, về nhà nào.”
Bốn cùng trở về, mà chuyện La Vân Khỉ gõ trống kêu oan cũng lan khắp thôn.
Có kẻ La Vân Khỉ là nữ tử mạnh mẽ, gan lớn chẳng sợ chết.
Cũng khen huyện thái gia minh, rửa sạch oan khuất cho Hàn Diệp.
Lại kẻ thầm thì, rằng chính thái gia tiễn La Vân Khỉ tận cửa công đường, hẳn là nhà họ La quen với quan phủ.
Thôn xóm chẳng mấy trò vui, bữa cơm chỉ chuyện bếp núc nhà . Mà dân làng thích thêu dệt, chỉ đầy một canh giờ, chuyện La Vân Khỉ quen với quan huyện truyền khắp trong ngoài thôn.
Lý Nhị Nương đang định về nhà đẻ dò hỏi tin tức, đến đây liền toát mồ hôi lạnh. Nếu thật sự là , thì nhà họ Lý còn đường sống ?
Bèn lập tức gọi Lưu Thành Vũ đang tám chuyện ngoài sân về.
“Thành Vũ , mau kể cho xem, rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Lý Nhị Nương vốn lắm lời, chẳng lòng ai trong thôn. Lưu Thành Vũ thấy là bà, lập tức c.h.é.m gió chớp mắt:
“Hàn tẩu lợi hại lắm đấy, chỉ gõ trống kêu oan, mà còn lão gia mời phủ, giữ cho ngủ một đêm ở công đường nữa cơ!”
Chuyện thật thế nào, Lưu Thành Vũ tự rõ. ngủ nha môn một đêm cũng khiến lấy vinh dự, liền thuận theo lời đồn mà bốc phét thêm mắm dặm muối.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Lý Nhị Nương xong, mồ hôi lạnh túa . Không ngờ La Vân Khỉ còn mối quan hệ như . Nghe hai ca ca còn đánh mấy roi, liền vững nữa.
Cắn răng chuồng gà moi vài quả trứng, lấy vạt áo bọc cắp sang Hàn gia.
Lúc , La Vân Khỉ đang đánh trứng với bí đao nước chan mì, hôm qua qua một đêm, trong nhà thêm ít thực phẩm, nên nàng cũng chẳng keo kiệt, định một bữa mì cho cả nhà.
Lần dầu đậu, xào rau thơm nức cả ngõ xóm.
La Vân Khỉ nhanh nhẹn múc nước chan , để lên bếp, đang lưng lấy mì thì Lý Nhị Nương bước nhà.
“La , ôi chao, còn ăn cơm ?”