Hàn Diệp tự nhiên nhận Lục Hằng Thông, dẫu cũng mới gặp qua.
Hắn liền khom thi lễ:
“Thảo dân tham kiến đại nhân.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Lục Hằng Thông tâm trạng , bật :
“Nơi đây huyện nha, lễ tiết miễn cũng . Tiểu họ Hàn ?”
“Vâng, thảo dân họ Hàn, đơn danh một chữ Diệp.”
Hàn Diệp dứt lời, liền hỏi ngay:
“Không thê tử của tại hạ hiện giờ …”
Lục Hằng Thông vuốt râu, điềm đạm :
“Thanh giả tự thanh. Nếu lệnh thê yêu quái, Phương huyện lệnh tự nhiên sẽ trả công đạo. Ngươi cần sốt ruột.”
Lời còn dứt, ông chuyển chủ đề, mỉm hỏi:
“Không tiểu bằng lòng cùng bản quan dạo một vòng ?”
Hàn Diệp đoán trong hồ lô của Lục Hằng Thông chứa thứ thuốc gì, bèn gật đầu đáp ứng.
Lục Hằng Thông liền phất tay hiệu cho đám tùy tùng phía , chỉ mang theo một quản gia cùng Hàn Diệp chợ.
Lúc là chiều muộn, chợ sớm rời , phố xá trở nên vắng vẻ.
Chẳng bao lâu, Hàn Diệp thấy cửa hàng của nhà .
Nghĩ chắc Tạ Tường Vi dẫn hai đứa trẻ về , cửa hàng cũng đóng.
Hàn Diệp còn dừng thêm mấy , tựa như La Vân Khỉ thể bước từ bên trong bất cứ lúc nào.
Khóe mắt phát hiện Lục Hằng Thông đang quan sát , liền thu nét mặt, nghiêng đầu hỏi:
“Không đại nhân định ?”
Lục Hằng Thông khẽ:
“Chỉ là tản bộ một chút thôi, tiểu cần câu nệ, coi như cùng lão phu chuyện trò đôi câu bình thường. Không tiểu từng sách ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-76-muon-han-diep-lam-con-re-12.html.]
Hàn Diệp gật đầu:
“Thảo dân học qua sách vở, nếu gì trở ngại, năm nay sẽ tham gia thi cử.”
Nghe là sách, Lục Hằng Thông càng vui mừng.
Chắp tay lưng, lão :
“Tốt lắm, tiểu chí hướng ở nơi nào?”
Hàn Diệp bất giác nhớ tới lời của La Vân Khỉ, mỉm đáp:
“Thảo dân chí tại miếu đường, nếu may mắn đỗ đạt, nguyện kinh thành, thi triển chí hướng một đời.”
Lục Hằng Thông càng thêm tán thưởng, vỗ vai :
“Tốt, chí khí!”
Dứt lời, lão rút từ trong n.g.ự.c một miếng ngọc bội, trao cho Hàn Diệp.
“Ngày nếu ngươi thật sự kinh, thể mang theo ngọc bội đến phủ tìm . Bản quan nguyện tiến cử cho ngươi.”
Hàn Diệp khỏi sững sờ. Bản chẳng quen gì với đại nhân, cớ giúp đỡ như thế?
Thấy ngơ ngác, Lục đại nhân bật sang sảng.
“Ngươi còn nhớ tên ăn mày mà ngươi từng cứu một tháng ?”
Hàn Diệp chợt nhớ ngày bán đồng nào, may nhờ La Vân Khỉ kiếm mấy quả trứng gà và củ khoai luộc, nếu e rằng đến cơm cũng chẳng mà ăn.
Ngay đó, hoảng hốt:
“Chẳng lẽ đại nhân chính là hôm đó…”
Lục Hằng Thông mỉm gật đầu:
“Không sai, chính là lão phu. Ngày lão phu ngang qua, chợt nổi lòng thử lòng , ngờ gặp kẻ lòng nhân như ngươi. Lần đến đây, một là để xử lý công vụ, hai là để tìm ngươi.”
Nghe xong, Hàn Diệp lập tức quỳ xuống.
“Xin đại nhân cứu lấy thê tử của thảo dân. Ân đức của đại nhân, Hàn Diệp nguyện ghi nhớ cả đời.”
Lục Hằng Thông đưa tay đỡ dậy.
“Chuyện lệnh thê, ngươi cần lo. Đêm nay sẽ rõ trắng đen. Nếu kẻ dối trá, ban đêm tự nhiên chẳng thấy gì. Khi đó lời dối sẽ tự sụp đổ, chỉ thể rửa sạch thanh danh cho lệnh thê, mà còn bịt miệng thế gian.”