Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 57: Đi Quyến Rũ Kẻ Họ Hàn Kia

Cập nhật lúc: 2025-05-31 16:07:34
Lượt xem: 256

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chậc chậc, bản lĩnh cũng tồi, dám mở cửa hàng buôn bán!”

La Kim Quế khoanh tay lưng, thong dong một vòng trong tiệm, gương mặt son phấn dày tới nửa tấc, như ngẩng đầu lên trời.

La Vân Khỉ lúc mới nhớ , sòng bạc nhà La Kim Quế hẳn cũng khai trương .

Miệng thì lạnh lùng cất tiếng:

“Liên quan gì đến ngươi? Muốn mua thì mua, mua thì xin mời cút.”

La Kim Quế hừ một tiếng khinh miệt:

“Chưa từng đạo lý mở cửa hàng mà đuổi khách. Cho dù mua, lẽ nào một cái?”

Hôm nay, nàng mang theo hai tên thủ hạ, thấy Hàn Diệp chẳng mặt ở cửa tiệm, lập tức xem thường La Vân Khỉ chẳng gì.

La Vân Khỉ lập tức bước , chắn ngay mặt nàng :

“Không . Chỗ hoan nghênh ngươi.”

La Kim Quế nhếch môi lạnh:

“Bổn cô nương cứ đó, ngươi ?”

Hai tên hầu cận liền tiến tới, một trái một , kẹp La Vân Khỉ giữa.

Tạ Tường Vi vội vã chạy , cố nén sợ hãi mà hỏi:

“Cô nương, rốt cuộc ngươi mua gì?”

Thấy nàng run giọng, La Kim Quế càng đà, thẳng tay xô Tạ Tường Vi một bên.

“Cút qua một bên cho !”

Hàn Dung lập tức nhào tới, ôm chặt lấy chân La Kim Quế, trợn tròn đôi mắt nhỏ hét lên:

“Người ! Sao ngươi đẩy tẩu tử của ?”

La Vân Khỉ sợ Hàn Dung thương, vội bế bé lên.

“Dung nhi ngoan, đừng gì.”

La Kim Quế hừ lạnh:

“Con oắt con, coi như ngươi tránh nhanh!”

Tạ Tường Vi xô trúng kệ trưng bày táo đỏ, mấy quả táo đỏ au lăn xuống đất.

La Kim Quế nhặt một quả lên, thấy lạ lẫm liền chỉ tay sai khiến:

“Đem hết mấy thứ gói cho !”

La Vân Khỉ lạnh giọng:

“Một lượng bạc.”

La Kim Quế khẩy:

“Chớ mơ tưởng. Một đồng cũng thèm trả cho tiện nhân nhà ngươi. Đi!”

“Đứng cho !”

La Vân Khỉ đặt Hàn Dung xuống đất, giang tay chắn cửa.

Ngày đầu khai trương gặp loại ăn vạ, còn buôn bán gì nữa?

La Kim Quế khoanh tay lệnh:

“Đẩy nó !”

Hai tên hầu cận lập tức xông lên, như hổ đói mà đẩy La Vân Khỉ sang một bên.

Nhìn ba ung dung rời , La Vân Khỉ giận tới mức nghiến răng ken két.

Tạ Tường Vi siết tay, thấp giọng :

“Đại tỷ, là… để tìm nhị ca nhé?”

“Không cần. Dù đồ vẫn còn. Hôm nay mới mở hàng, tạm nhẫn nhịn nàng một .”

Nàng còn dặn Hàn Dung kể chuyện cho Hàn Diệp, bởi từng buôn bán, nàng hiểu rõ: tức giận sẽ hỏng chuyện mua bán, nhất là ngày đầu khai trương.

Cố gắng hết sức mới áp xuống cơn giận.

La Kim Quế… sớm muộn gì cũng bắt ngươi !

Thề xong, La Vân Khỉ bày thêm vài quả táo mới lên kệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-57-di-quyen-ru-ke-ho-han-kia.html.]

Chỉnh tâm trạng, cùng Hàn Dung cửa hàng rao hàng mời khách.

Vì hàng hóa phong phú, giá rẻ, chỉ trong buổi sáng bán hơn bảy mươi đồng bạc, nhiều thứ thậm chí bán sạch. Vì siêu thị chờ đến nửa đêm mới “ mới kho hàng”, nên nàng bèn giúp Tạ Tường Vi rao hàng bán giày.

Khi chợ tan, giày của Tạ Tường Vi cũng bán hết, cửa hàng còn mấy món, La Vân Khỉ bèn quyết định đóng cửa, thuận tiện cùng Tạ Tường Vi lấy vải vụn như thường lệ.

Lúc đang đóng cửa, cảm giác gai lạnh nơi lưng nổi lên nữa.

Ngoảnh đầu , nhưng chẳng thấy bóng dáng khả nghi nào, nàng liền kéo Tạ Tường Vi tiếp.

Vì thường xuyên đến lấy vải vụn, họ thành khách quen của lão chưởng quầy. Như thường lệ, La Vân Khỉ lấy , mà còn mang chút hàng đổi cho lão.

Tạ Tường Vi cõng bao vải, trong lòng dâng trào nỗi hổ thẹn.

Vừa La Vân Khỉ kẹp hai bên, nàng thậm chí dám giúp một tay, ngay cả đứa trẻ sáu tuổi còn dũng cảm hơn, khiến nàng thấy xứng “tam ”. Trong lòng âm thầm thề: nếu , dù liều mạng, cũng để đại tỷ chịu ấm ức nữa!

La Vân Khỉ tính Tạ Tường Vi nhút nhát, trong lòng từng trách móc, bởi mỗi bản tính riêng, thể bắt ai cũng mạnh mẽ như .

Ra khỏi chợ, nàng dặn dò:

“Muội về nghỉ sớm , mai khỏi đến sớm thế, ngủ thêm một chút.”

Thấy La Vân Khỉ mỉm dịu dàng , Tạ Tường Vi càng thêm áy náy, đỏ mặt tía tai gật đầu, bước .

Nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần, La Vân Khỉ khẽ thở dài.

Nữ tử như Tạ Tường Vi, hiền hòa như nước, mới xứng gọi là "nữ nhi". Còn nàng… đời e là chỉ đáng “giả nam” như mắng.

Cùng lúc , cách đó xa, trong một cỗ xe ngựa tĩnh lặng, hai nữ nhân – một già một trẻ – đang nghiến răng về phía La Vân Khỉ.

Hai chẳng mẫu tử La Kim Quế, mà chính là mẫu của Lý Thận, cùng một nữ tử trẻ tuổi vận la y màu tử sắc, chính là Lý Hương.

Lão phụ nhân cắn răng nghiến lợi, giọng đầy căm hận:

“Chính là con tiện nhân hại c.h.ế.t ca ca con! Nếu chẳng nó lẳng lơ quyến rũ đại ca con, thì đại ca con mất mạng? Hương nhi , mẫu chỉ con là nhi nữ, nếu con báo thù cho đại ca, mẫu c.h.ế.t cũng nhắm mắt!”

Lý Hương siết chặt tay, gằn từng tiếng:

“Mẫu yên tâm, Hương nhi nhất định khiến nàng tan cửa nát nhà, đại ca báo thù trả hận!”

Mẫu Lý Thận lau lệ, lạnh giọng dặn:

“Ta con quyến rũ kẻ họ Hàn , đó tìm cơ hội g.i.ế.c , giá họa lên đầu La Vân Khỉ!”

Lý Hương hung hăng gật đầu, trong mắt đầy sát ý:

“Mẫu cứ yên tâm, dù dùng thủ đoạn gì, Hương nhi cũng sẽ khiến mẫu toại nguyện!”

“Được, nữ nhi ngoan của , quả nhiên uổng công nuôi dưỡng con. Nếu cần gì, cứ việc với mẫu , mẫu sẽ dốc hết sức vì con…”

Mà lúc , La Vân Khỉ khéo dắt theo Hàn Dung ngang qua xe ngựa, trong xe đang ẩn giấu một vầng sát khí thâm độc.

Nàng tâm trạng khoan khoái, về tới cửa nhà dặn kỹ Hàn Dung:

“Tuyệt đối kể với Hàn Diệp chuyện La Kim Quế tới cửa gây sự hôm nay.”

Hàn Dung ngơ ngác gật đầu, ngoan ngoãn theo nàng bước trong sân.

Chỉ thấy Hàn Diệp tay cầm sách, một tay đặt lưng, đang nơi sân vắng sách nhỏ nhẹ.

Một áo dài màu lam, dáng vóc cao gầy mà rắn rỏi, vai rộng eo thon, tư thế ung dung mà mất phần quý khí. Từng cử chỉ, từng ánh mắt đều toát lên vẻ thư sinh trầm , khí độ bất phàm.

La Vân Khỉ dám quấy rầy, lặng lẽ dắt Hàn Dung trong nhà.

Mãi đến khi nổi lửa bếp, Hàn Diệp mới La Vân Khỉ về. Nghĩ nàng bôn ba mệt mỏi, bèn chủ động xin đón Hàn Mặc.

Vừa tới cửa, La Vân Khỉ gọi khẽ:

“Chàng ở nhà sách là , thật sự cần tới thư viện ?”

Hàn Diệp cúi mắt, mỉm ôn hòa:

“Những sách đủ dùng, dù đến thư viện, học cũng là mấy thứ như .”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

La Vân Khỉ chợt nhận – từ khi gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, nụ dường như cũng nhiều hơn xưa.

So với thiếu niên lạnh lùng ngày , nay Hàn Diệp mang theo chút nhiệt huyết tuổi trẻ, sống động và gần gũi hơn.

“Nếu thế thì . Cửa tiệm ăn cũng , chút bạc cũng chẳng đáng tiết kiệm gì.”

Hàn Diệp bỗng khom hành lễ, cố tình kéo dài giọng trêu:

“Tiểu sinh tuân mệnh.”

La Vân Khỉ bật , giơ nắm tay nhỏ đ.ấ.m nhẹ một cái:

“Đi nhanh , Hàn Mặc còn đang đợi đó.”

Ngay khi Hàn Diệp khuất bóng nơi ngõ nhỏ, nơi cổng viện, một ảnh nữ tử vận y phục tím chợt lóe qua — nhanh như chớp biến mất một tiếng động.

Loading...