Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 51: Do Thám Thư Viện

Cập nhật lúc: 2025-05-28 15:29:18
Lượt xem: 230

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Thành Vũ lập tức ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng:

“Được! Dù là long đàm hổ huyệt, cũng theo xông pha một phen.”

Lời khiến lòng La Vân Khỉ nóng bừng, bước chân cũng theo đó mà mạnh mẽ hơn vài phần.

Hai lượt tiến thư viện, song chẳng thấy lấy một bóng .

Đang lúc nghi hoặc, chợt thấy một lão nô lưng còng từ bên trong bước .

“Thư viện kẻ g.i.ế.c , cho nghỉ, nếu các vị cầu học, xin hãy ngày khác.”

Lưu Thành Vũ bước lên, :

“Chúng đến cầu học, mà gặp Quan Tuyết Yến.”

Lão nô thản nhiên đáp:

“Đại tiểu thư theo phu nhân hồi hương, nếu việc gì khác, xin mời hai vị trở về cho.”

La Vân Khỉ nhíu mày—đều ?

Chuyện , rõ ràng điều mờ ám.

“Nếu , Quan phu tử ? Ta gặp ông cũng .”

“Lão gia hôm nay tiếp khách, xin hãy rời .”

Dứt lời, lão nô vung chổi bắt đầu quét sân, rõ ràng là đang đuổi .

La Vân Khỉ trầm ngâm một lát, kéo Lưu Thành Vũ rời khỏi viện.

Lưu Thành Vũ ngơ ngác nàng:

“Đại tỷ, còn gặp, ?”

“Họ rõ ràng gặp, xông cũng chắc tìm . Chúng nghĩ cách khác.”

Lưu Thành Vũ quả thực lo lắng cho Hàn Diệp, tới lui ngừng.

“Còn cách nào nữa? Nếu tội của Hàn đại ca định, chẳng là xong đời !”

“Hắn sẽ xong .”

Cho dù thiên hạ đều sụp đổ, cũng tuyệt thể ngã quỵ.

Chỉ là, khổ trong ngục e rằng tránh khỏi. Nhớ đến nhà vẫn còn chút tiền, La Vân Khỉ lập tức dặn dò vài câu, vội vàng về.

Hàn Dung đang trong sân, Tạ Tường Vi xổm bên cạnh dỗ dành. Thấy La Vân Khỉ bước , lập tức dang tay lao đến:

“Tẩu tẩu, đại ca c.h.é.m đầu ? Hàng xóm g.i.ế.c .”

La Vân Khỉ tức giận, chống nạnh mắng lớn trong sân:

“Là cái miệng thối nào dám thêu dệt mặt trẻ con? Nếu còn dám bậy, lão nương sẽ xé toạc miệng nó!”

 

Nói bế Hàn Dung lên, an ủi:

“Không , chỉ là hiểu lầm. Huyện lệnh chỉ tìm đại ca hỏi vài câu, vài ngày nữa sẽ về thôi.”

Tạ Tường Vi cũng gượng :

“Dung Dung ngoan, lời tẩu tử, đừng nữa.”

Hàn Mặc thì lặng lẽ một bên, đôi mắt đen nhánh vẫn dõi theo La Vân Khỉ.

Nàng vươn tay xoa đầu nó:

“Không , mau dẫn trong chơi, tẩu tử gặp đại ca .”

 

Nói xong liền phòng, lấy mấy trăm đồng tiền còn .

Tại nha môn, La Vân Khỉ rốt cuộc cũng gặp Hàn Diệp.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Gặp chuyện lớn thế , thường hẳn cuống lên như kiến bò chảo lửa.

Thế nhưng Hàn Diệp giữ bình tĩnh, xếp bằng trong ngục, lưng thẳng tắp, phong thái thư sinh hiện rõ.

La Vân Khỉ khỏi cảm thán, bản bôn ba đến mức chân gãy, còn thì đây vững như núi.

“Họ đánh chứ?”

La Vân Khỉ dùng tiền, lính canh dẫn trong để chuyện trò cùng Hàn Diệp.

Thấy vẻ lo lắng gương mặt nàng, Hàn Diệp mỉm :

“Không .”

“Chàng còn ?” La Vân Khỉ dở dở .

Hàn Diệp nàng, thong dong :

“Nếu thì ? Xe tới núi ắt đường, cuống cũng vô ích.”

Nhìn bình thản đến lạ, La Vân Khỉ suýt nghi ngờ lẽ bản là… nam chính?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-51-do-tham-thu-vien.html.]

“Lời thì là , nhưng thể yên chờ chết. Lần tới đường đường thăng đường, nếu họ vu cáo, chẳng quá động ?”

Ánh mắt Hàn Diệp trầm xuống—Quan phu tử quả thực chỗ khả nghi.

Thường ngày đối với tệ, đột nhiên ngoắt ?

Thấy Hàn Diệp trầm mặc, La Vân Khỉ tiếp lời:

“Chắc chắn gã vô sỉ nhận bạc Lý gia. Chỉ cần tìm chứng cứ ông nhận hối lộ, chuyện sẽ dễ giải quyết.”

Hàn Diệp khẽ gật đầu:

“Chúng nghĩ , lẽ nào lão gia huyện đường nghĩ tới? Đừng quá lo.”

La Vân Khỉ vất vả, bèn gật đầu trấn an:

“Yên tâm, sẽ chăm sóc Hàn Mặc và Hàn Dung, chờ trở về.”

Lời dứt, ngục đến gọi .

La Vân Khỉ đành vỗ vỗ lớp rơm dính , bịn rịn dậy:

“Thiếp đây, chịu khổ thêm vài ngày, sẽ thả thôi.”

Hàn Diệp khẽ cong môi mỏng, gật đầu với La Vân Khỉ:

“Được, nàng chớ lo lắng.”

Ra khỏi đại lao, La Vân Khỉ đưa thêm cho ngục đầu ít trái cây.

Chung quy quan huyện còn chẳng bằng kẻ đang giữ tù, hơn nữa, đồ vật trong gian cũng chẳng tốn tiền gì.

Làm xong việc, nàng mới về nhà.

Trên giả sơn trong nội viện phủ nha, một bóng cao gầy đang từ xa dõi mắt theo nàng.

Tiểu tư bên cạnh cũng vươn cổ trông theo, hồi lâu nhịn , liền vỗ một cái lên vai :

“Thiếu gia, xa lắm .”

Lại thì thào :

“May mà lão gia cho đến Thiên Thừa thư viện, bằng thật là khó mà giãi bày cho rõ.”

Phương Lộc Chi hừ một tiếng:

“Nếu mặt ở đó, e là sự việc chẳng đến nỗi .

Đã tra nhà của Lý Thận ở ?”

Tiểu tư vội đáp:

“Đã tra , ở thôn Liên Sơn, là một hộ nông dân khá giả. Nếu đưa tiền cho gã họ Quan, thì cũng khả năng.

Chỉ là... một vị phu tử danh chấn thư viện, nhận tiền bẩn như ?”

Phương Lộc Chi trừng mắt liếc :

“Ngươi chẳng chui lòng gã mà , nhận tiền?”

Tiểu tư lè lưỡi, dám nhiều lời thêm.

Phương Lộc Chi dặn:

“Phái theo dõi kỹ ả nữ nhân chanh chua , ghi hết những mà ả tiếp xúc.”

“Dạ, nô tài ngay.”

Tiểu tư rời , Phương Lộc Chi cũng từ giả sơn bước xuống.

Bên , La Vân Khỉ về đến nhà.

Sợ đồ để trong siêu thị hỏng, phàm là đồ tươi khó giữ, nàng đều thu hết về hệ thống.

Một ngày chạy vạy, chẳng thu tin tức gì , trong lòng khỏi chán nản.

Lại sắc trời tối, bất giác lo lắng chẳng Hàn Diệp trong ngục ăn uống gì , càng nghĩ càng rối, đang lúc tâm loạn như ma, thì Lưu Thành Vũ bất ngờ sải bước từ ngoài sân.

“Đại tỷ, quả như tỷ đoán, Quan Tuyết Yến căn bản rời , vẫn còn ở trong thư viện!

Mấy học trò cũng rời, chỉ là đưa đến một nơi khác để học mà thôi.”

La Vân Khỉ lập tức bật dậy, gương mặt thanh tú hiện rõ vẻ nghiêm nghị và quả quyết.

“Muốn cứu đại ca , thì nhất định gặp Quan Tuyết Yến. Nhị , đêm nay theo xông thư viện, dám ?”

Lưu Thành Vũ gật đầu thật mạnh:

“Ta dám!”

Một tuần , hai mặt bên ngoài thư viện.

Lưu Thành Vũ tốn chút sức lực đẩy La Vân Khỉ trèo qua tường, còn thì nhẹ nhàng nhảy theo , xem mấy ngày học võ cũng chút kết quả.

Chỉ là tình thế cấp bách, La Vân Khỉ chẳng còn tâm trí mà khen . Hai phân biệt phương hướng, liền lặng lẽ tiến dãy nhà phía trong.

Vừa đến mái hiên, chợt một giọng lạnh lẽo truyền :

“Hàn Diệp… , giống như phụ năm xưa, về.”

Loading...