La Vân Khỉ lập tức dừng bước, mừng rỡ hỏi:
“Hàn Diệp? Huynh thế nào ?”
Lưu Thành Vũ liền hiệu cho Tạ Tường Vi giữ ý.
“Hàn đại ca vẫn , giúp học viện ngoài mua giấy, tiện ghé qua đây một lát.”
La Vân Khỉ vội vã hỏi tiếp:
“Huynh nhắc đến ?”
Lưu Thành Vũ gật đầu:
“Có chứ, còn ăn một cái bánh tỷ nữa.”
“Nếu thích ăn, đưa thêm cho vài cái?”
“Hàn đại ca vội, kịp gì thêm thì bạn học gọi .”
“Ồ…”
La Vân Khỉ khẽ thở dài, hỏi tiếp:
“Các ngươi mặt chứ?”
Hai đồng loạt lắc đầu, La Vân Khỉ lúc mới thở phào:
“Tránh để , chi bằng chúng mau rời thôi.”
Trên đường về, nàng nhận Tạ Tường Vi vẫn vui, bèn nhẹ nhàng hỏi han mấy câu. Song nàng cũng chẳng gì thêm, cả ba bèn ai về nhà nấy.
Hàn Mặc đang cùng Hàn Dung luyện chữ đất, thấy La Vân Khỉ về liền vội vàng chạy đón.
“Tẩu tử về ạ!”
“Tẩu tử! Tẩu về ạ!”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
La Vân Khỉ lượt xoa nhẹ lên những cái đầu nhỏ của hai đứa trẻ, tâm tình vui vẻ, mỉm :
“Các ngươi đói bụng ? Tẩu tử chút gì ngon ngon cho các ngươi ăn nhé.”
Hàn Mặc lập tức lắc đầu.
“Chúng đều đói, tẩu tử nghỉ ngơi một chút .”
Hàn Dung cũng vội trèo lên bàn, rót cho nàng một bát nước.
“Tẩu tử chắc là khát lắm , uống miếng nước cho đỡ mệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-33-nhin-thay-han-dai-ca-di-cung-mot-co-nuong-22.html.]
Thấy khuôn mặt tròn trịa của Hàn Dung đầy đặn hồng hào hơn , La Vân Khỉ bất giác mỉm .
“Được, tẩu tử cảm ơn Dung Dung.”
Hàn Dung liền học theo lớn, nghiêm trang phẩy tay:
“Không cần cảm ơn, đó là việc Dung Dung nên mà.”
Âm thanh non nớt mềm mại lập tức khiến tim La Vân Khỉ như tan chảy, nàng ôm chặt Hàn Dung lòng, hôn mạnh một cái:
“Dung Dung thật là ngoan.”
Hàn Mặc bên cạnh, trong mắt loé lên chút hâm mộ, liền nhanh chóng chạy ngoài ôm củi.
“Tẩu tử cứ nghỉ, để nhóm lửa.”
Tối đến, La Vân Khỉ dùng phần thịt lọc từ xương sườn xào với cải trắng. Dù xương sườn trong gian mỗi ngày đều mới, nàng cũng dám thường xuyên lấy cho bọn trẻ ăn. Dù các hài tử còn nhỏ, lỡ ăn quen miệng mà ăn thì chẳng .
Ai Hàn Diệp khi nào nổi giận vô cớ, nàng cũng thể đảm bảo xương sườn sẽ còn.
Cơm nước xong, Hàn Mặc tranh lấy phần rửa bát, sống c.h.ế.t cũng cho La Vân Khỉ động tay.
Thấy Hàn Mặc hiểu chuyện như , La Vân Khỉ càng thêm kiên định với quyết tâm cho học.
Nàng kiểm tra tiền, mấy ngày nay cộng cũng bán hơn một trăm đồng tiền, học phí tháng của Hàn Diệp hẳn lo nữa.
Nghĩ đến đây, nàng chau mày. Số tiền vẫn là lặt vặt, nếu phát tài nhanh, nhất định nghĩ cách khác, để còn đưa cả Hàn Mặc thư viện học chữ.
ngoài những thứ hiện , nàng còn thể bán gì nữa đây?
Sườn, thịt bò thì quá đắt đỏ, khó giải thích, tiện đem bán. Gạo trắng, bột mì thì còn Lưu Thành Vũ và Tạ Tường Vi cùng, cũng dễ bại lộ.
Xem , vẫn dựa mấy món ăn chế biến sẵn...
Nghĩ đến đây, mắt nàng sáng lên. Mỗi ngày trong gian đều sẵn một thùng dầu đậu nành mười cân, dùng chẳng hết, để lâu phí phạm. Chi bằng kiếm một cái chảo lớn, mang chợ rán quẩy bán.
Thời dân chúng từng nếm thử món , chắc chắn sẽ tranh mua như phát cuồng.
Chỉ là cái chảo lớn như , chẳng thể mỗi ngày khuân vác , là đến huyện thành mua một cái, tìm chỗ gửi đó, hôm nào cần thì dùng.
Đang suy nghĩ miên man, chợt thấy Tạ Tường Vi bước từ cửa ngoài.
Nàng ngập ngừng thật lâu, mới rụt rè lên tiếng:
“Tẩu tử… thật hôm nay chỉ thấy Hàn đại ca…”
La Vân Khỉ giật ngẩng đầu, ánh mắt nheo .
Tạ Tường Vi cúi đầu, nhỏ giọng tiếp:
“Còn… còn một cô nương cùng …”