Trong phòng, Hàn Mặc và Hàn Dung đang chơi đùa, tiếng thét liền chạy đến bên giường lo lắng hỏi:
“Sao thế, tẩu tẩu?”
“Tẩu sâu cắn ?”
La Vân Khỉ trùm kín đầu chăn, giọng ấm ứ trong chăn vang lên:
“Bị một con... sâu lớn thẹn... nó cắn!”
Trong đầu Hàn Dung lập tức bật mấy dấu chấm hỏi:
“Tẩu ơi, sâu cũng thẹn ?”
La Vân Khỉ đáp:
“Tự nhiên là ! thứ , thứ !”
Hàn Diệp ở ngoài dọn xong bó cỏ, đến đó liền nhịn nổi, “phì” một tiếng bật .
Nghe thấy tiếng , La Vân Khỉ càng thêm hổ, liền dằn giọng hét lên trong chăn:
“Không ! Cười nữa là đánh rụng hết răng cho coi!”
Hàn Dung hoảng hốt, vội kéo áo Hàn Diệp, nhỏ giọng thì thào:
“Ca ca, đừng nữa… tẩu tẩu thật lợi hại đó…”
Hàn Mặc nhớ chiến lực của La Vân Khỉ, cũng im lặng gật đầu.
La Vân Khỉ thầm than trong lòng:
Xong , cái danh "ác phụ" coi như đóng đinh gỡ nữa.
Chợt Hàn Diệp :
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
“Tẩu các ngươi chỉ hung với thôi, sẽ hung với .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-22-sau-lon-biet-can-nguoi-22.html.]
Hàn Dung lập tức mừng rỡ, mắt cong như trăng lưỡi liềm:
“Vì đại ca là tướng công của tẩu tẩu mà! Sau với tẩu tẩu sẽ sinh thật nhiều tiểu bảo bảo đúng ? em bé , còn cần và nhị ca nữa ?”
Hàn Diệp bế Hàn Dung lên, dịu dàng :
“Đương nhiên vẫn cần. Các ngươi là của đại ca, dù bao nhiêu tiểu bảo bảo, đại ca cũng sẽ bỏ rơi các ngươi.”
La Vân Khỉ cũng ngẩn . Không ngờ đám hài tử nhỏ như mà suy nghĩ xa đến thế.
mà… sinh hài tử cái gì chứ!
Đã hai chiếm tiện nghi, là quá đủ ! Không thể để chuyện gì xảy thêm nữa!
Nàng liền cuộn thành bánh chưng, dán sát vách tường.
Hàn Diệp liếc qua, thấy dáng nàng co rúm , khỏi nhếch môi .
Sau khi đắp chăn cho , thổi đèn cũng lên giường.
Trong lòng âm thầm suy nghĩ:
Phòng dường như nhỏ thật… gì cũng tiện. Đệ cũng ngày càng lớn, chẳng thể để ngủ cùng mãi thế … Nếu thật thể đỗ đạt, nhất định dựng lấy một gian nhà lớn.
Ánh mắt về phía La Vân Khỉ đang cuộn như cái kén, khỏi mơ mộng — nếu hai hài tử, liệu sẽ giống nàng hơn, giống ?
Cứ thế nghĩ ngợi, chìm giấc ngủ.
Mãi đến khi Hàn Diệp phát tiếng ngáy đều đều, La Vân Khỉ mới dám cử động.
Quay , thấy Hàn Diệp nghiêng co ro ôm lấy vai, nàng bất giác trừng mắt:
Ngốc quá, cho chăn thì cũng tự kéo lấy một chút ?
Nàng nhẹ nhàng kéo một góc chăn, đắp lên . Chẳng bao lâu , thấy thể dần dần thả lỏng, ngủ yên hơn.
Ánh trăng rọi xuống, vẽ nên những đường nét rõ ràng mà dịu dàng khuôn mặt cương nghị , khiến càng thêm tuấn tú, ôn nhuận như ngọc.
La Vân Khỉ lặng lẽ , bất giác ngẩn ngơ.