Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 163: Công Phu Không Phụ Lòng Người (1/2)

Cập nhật lúc: 2025-08-12 14:35:14
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoài cửa vang lên những tiếng ồn ào náo nhiệt.

Vừa bước khỏi cửa, thấy Quách Kim vẻ mặt rạng rỡ vui mừng.

“Phu nhân, hôm nay tới giúp đông hơn hôm qua.”

“Ta xem thử.”

Hai cùng khỏi hậu viện, liền thấy Hàn Diệp đang cửa hông, khom hành lễ với nhóm mặt.

Đối diện là mười mấy tên ăn mày, hẳn là do Trần Quốc Lập đưa tới.

Tuy những ai nấy áo quần rách rưới, nhưng thể rắn rỏi cường tráng hơn nhóm hôm qua ít.

La Vân Khỉ vui mừng trong lòng, vội hỏi ăn gì . Biết ai nấy còn bụng đói, nàng liền sai Quách Kim lập tức về báo cho Tô Ly Nhi thêm đồ ăn.

Tô Ly Nhi tức đến sắc mặt tái xanh, song ngoài mặt vẫn cố tỏ ôn hòa, nhẹ giọng đáp ứng.

Nửa canh giờ , khởi hành, tiếp tục đến nơi đào giếng hôm . Hôm nay đông, La Vân Khỉ cũng gọi cả Tô Ly Nhi theo, sai nàng phụ trách rửa rau nấu nướng.

Tô Ly Nhi bên ngoài thì ngoan ngoãn đáp lời, trong lòng thì hậm hực chửi rủa thôi.

"La Vân Khỉ thật coi là a sai vặt ?"

Ở Thành huyện dù còn thể nhận ít tiền từ cửa hàng giờ đến đây chẳng một đồng, còn bắt công.

Nàng càng nghĩ càng tức, còn La Vân Khỉ thì chẳng buồn để mắt đến.

Lúc ai chú ý, nàng từ gian lấy mười chiếc xẻng sắt mới. Hôm nay ai nấy đều ăn no nê, sức lực dồi dào, phần lớn đều là trai tráng cường kiện. Mới một buổi sáng đào hơn hai trượng, nếu tiếp tục thế , e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ nước phun lên.

Buổi trưa, La Vân Khỉ trổ tài nấu món lẩu cay tê sở trường cho .

Khi chính tay huyện lệnh phu nhân đích xuống bếp nấu cơm cho , mấy tên ăn mày mới tới cảm động đến cúi rạp nhận bát.

Bọn họ quanh năm chẳng ăn nổi bữa no, gì từng nếm món ngon như . Vừa cay, tê, thơm nức, mùi vị từng nếm qua, ngon đến mức khó tả nên lời, ai nấy đều ngớt lời khen.

Nhìn thấy cả huyện lệnh đại nhân cũng xổm đất ăn cơm như , bọn họ càng thêm kính phục.

Trước đây cũng mấy vị tri huyện dẫn đào giếng, nhưng đều là kiệu, uống , hạ nhân quạt bên cạnh, thong dong hưởng thụ, mặc kệ dân đen nhọc nhằn việc. Hễ thấy đất cứng quá, đào nổi, liền đầu bỏ về, từng thấy ai như Hàn Diệp, cùng lao lực với dân như .

Một tên ăn mày dùng khuỷu tay thúc Trần Quốc Lập, khẽ giọng :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-163-cong-phu-khong-phu-long-nguoi-12.html.]

“Lão Trần, e rằng thật hy vọng .”

Trần Quốc Lập húp một miếng canh, gật đầu đáp:

“Phải đó. Nhìn huyện lệnh đại nhân da trắng thịt mềm thôi, ai ngờ chịu khó chịu khổ, thật đúng là hiểu nỗi khổ của dân đen.”

Tên ăn mày gật đầu:

“Nếu thật sự đào nước, thì khỏi đến dốc Liêu Tử gánh nước nữa. Bao năm qua Trương gia đè đầu cưỡi cổ, giờ cuối cùng cũng cơ hội nở mày nở mặt!”

Một khác xen :

“Hôm qua huyện lệnh đại nhân , giếng nếu nước, sẽ còn đào giếng thứ hai, thứ ba. Nếu đồng ruộng nước, thì thể trồng trọt !”

Lập tức một ghé đến, hỏi:

“Thật sự đại nhân như ?”

Trần Quốc Lập trừng mắt:

“Thằng nhóc, lừa ngươi gì?”

Mọi bỗng nhiên tinh thần phấn chấn:

“Nếu là thật, chúng cứ theo Hàn đại nhân mà . Không gì khác, nhưng sức lực thì thừa!”

“Phải đó, chỉ cần nước, gì cũng !”

Trong khi ở một bên râm ran bàn luận, Hàn Diệp ăn một gò đất bên . La Vân Khỉ cạnh, lấy khăn tay lau mồ hôi trán cho .

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Hai ngày nay Hàn Diệp thật sự quá vất vả, áo ngoài giặt hôm qua còn khô, hôm nay ướt đẫm mồ hôi.

“Nương tử, cần lau nữa .”

Làm cơm cho bao nhiêu cũng chẳng dễ gì. Hàn Diệp vội nắm lấy tay nàng, giọt mồ hôi lấp lánh chóp mũi nhỏ của La Vân Khỉ, trong lòng khỏi xót xa.

“Cơm trưa cũng dùng , nàng cứ về nghỉ .”

La Vân Khỉ khẽ khúc khích, rút tay khỏi tay :

“Thiếp thấy mệt, về cũng chẳng việc gì .”

Loading...