Phủ Đốc Quân.
Vương Thiên Chính đang ngay ngắn bên bàn uống , chợt thấy binh sĩ trướng bước bẩm báo:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
“Đại nhân, Hàn huyện lệnh rời phủ, dẫn theo mấy tên ăn mày, là đào giếng.”
Vương Thiên Chính hừ lạnh một tiếng, :
“Ồ? Lại đào giếng ? Lần đòi lấy thứ gì thù lao đây?”
Binh sĩ đáp:
“Lần chẳng những đòi lấy gì, ngược còn sẽ cho ăn cơm. Thuộc hạ còn thấy khiêng một cái nồi to, cưỡi xe ngựa, kéo theo rau thịt, cùng Hàn Diệp rời .”
“Ồ?”
Vương Thiên Chính lập tức thẳng .
Nghĩ đến việc Trương Sĩ Thành mấy phen lui tới huyện nha, khỏi bĩu môi.
“Chẳng qua chỉ là màu ngoài mặt, lưng tất cấu kết với đám địa chủ. Không đáng xem, lui .”
Binh sĩ lĩnh mệnh lui xuống, Vương Thiên Chính hừ thêm một tiếng.
Hắn yên trong Kiến Nghiệp thành ba bốn năm, chỉ đợi một vị huyện lệnh thật sự thể vì dân việc. Thế nhưng hết đến khác đều thất vọng. Nay Huyện lệnh tuổi còn nhỏ, chống đỡ nổi sự uy h.i.ế.p và dụ dỗ của Trương Sĩ Thành?
Nghĩ đến đây, nhạt, đưa chén lên miệng.
----------------------------
Cùng lúc đó, Trương gia cũng nhận tin Hàn Diệp đào giếng.
Trương Sĩ Thành khẩy, :
“Lão gia yên tâm, thằng nhãi con còn mọc đủ lông đủ cánh, thể nên trò trống gì chứ? Chẳng qua là nhất thời nổi hứng, ba phút nhiệt tình thôi.”
Trong đường chính, một kẻ béo tuổi trung niên cũng ha hả:
“Sĩ Thành sai. Bao nhiêu huyện lệnh đến đây còn chẳng , tin một thằng ranh con thể đào nước. Hắn coi đất Kiến Nghiệp là đất nhà chắc?”
Bên cạnh lão, một nho sinh mặc áo dài trầm ngâm hỏi:
“Lão gia, nếu như Hàn huyện lệnh thực sự đào nước thì ?”
Trương lão gia hững hờ đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-161-qua-thuc-dao-ra-nuoc-gianh-duoc-thi-la-cua-minh-22.html.]
“Nếu thực sự nước, thì cứ phái chiếm lấy là . Hắn Hàn Diệp nếu tự cho thanh cao, thì càng chẳng cần giữ thể diện cho .”
Trương Sĩ Thành phụ họa:
“Phải đó! Thằng nhãi ranh ngông cuồng ngạo mạn, để Trương gia chúng mắt. Lần , nhất định dạy cho một bài học.”
--------------------------
Trong lúc mấy còn đang bàn mưu tính kế, thì Hàn Diệp cùng đoàn tới vùng ven thành.
Mọi bôn ba qua mấy điểm thăm dò suốt cả buổi sáng, rốt cuộc cũng tìm một nơi thích hợp.
Hàn Diệp cầm lấy xẻng, xúc hai xẻng đất, bắt một nắm đất pha cát lên xem kỹ, mới trầm giọng :
“Chính là chỗ , bắt đầu đào .”
Lưu Thành Vũ và Lý Thất lập tức tiếp nhận xẻng, Hàn Diệp cùng Quách Kim cũng mỗi cầm một cái. Số xẻng còn , mấy kẻ ăn mày chia cầm lấy. Còn kịp động thủ thì hỏi:
“Đại nhân, chúng rốt cuộc bao giờ mới ăn cơm ? Không ăn thì thật sự còn sức mà việc.”
La Vân Khỉ mỉm :
“Các vị cứ yên tâm, tuyệt đối để bụng đói việc.”
Nàng để Lưu Thành Vũ và Lý Thất đào một hố nhỏ bãi cát, chất củi khô mang theo , lấy từ trong siêu thị một bình nước khoáng lớn, nhóm lửa nấu canh.
Chẳng bao lâu , hương thơm của rau thịt tỏa khắp.
Mấy kẻ ăn mày thấy La Vân Khỉ thật sự nấu cơm cho bọn họ, lập tức hăng hái hẳn lên. Chỉ tiếc bọn họ quanh năm đói ăn, dù gắng hết sức cũng yếu ớt vô cùng, phần lớn đất cát đều là do Hàn Diệp, Lưu Thành Vũ và hai đào .
Thấy Hàn Diệp mồ hôi đầm đìa vẫn ngừng tay, lão ăn mày cũng ngây một khắc.
Bao nhiêu năm ăn mày, đầu tiên lão thấy quan huyện đích tay việc nặng.
Chẳng lẽ, Hàn Diệp thật sự là vì dân việc?
Đang suy nghĩ, La Vân Khỉ nấu xong canh, cất tiếng gọi:
“Lão bá, các vị hẳn là đói lắm . Trước tiên qua đây ăn chút cơm canh, tiếp cũng muộn.”
Thấy La Vân Khỉ múc đầy sáu bảy bát cơm thịt, mấy ăn mày xúc động đến mức nhào đến như sói đói.
Nhìn bọn họ ăn ngấu nghiến, Hàn Diệp trong lòng khỏi xót xa.
Đều là bá tánh cả, mà dân huyện Thành sống khá hơn bọn họ bao.
Cho dù đào cả một năm trời, cũng nhất định khiến giếng nước trào dòng sống.