Phương huyện lệnh xong liền đại nộ, vỗ mạnh lên bàn, quát lớn:
“Vô lễ! Công đường nghiêm chính, cho ngươi ăn hàm hồ! Người , đánh cả hai kẻ cho !”
Hai bên nha dịch lập tức như lang như hổ xông lên, ép La Vân Khỉ và Tô Ly Nhi xuống đất.
Ngay khi hai sắp nếm mùi “gậy hầm thịt”, thì một giọng vang lên từ bên ngoài:
“Khoan !”
Một ảnh cao ráo từ ngoài cửa bước , chính là Phương Lộc Chi.
Phương huyện lệnh khẽ cau mày, rõ nhi tử đây chen ngang gì.
Tuy ông xem việc nam nữ là đại sự, nhưng dù cũng tổn hại thanh danh, ông tự nhiên nhi tử dính líu.
“Lộc Chi!”
Phương Lộc Chi khom , chắp tay hành lễ:
“Hài nhi tham kiến phụ . Chỉ xin phụ cho nhi tử ít thời gian, cùng La cô nương đơn độc chuyện một phen.”
“Việc …”
Lông mày của Phương đại nhân càng nhíu chặt hơn.
Phương Lộc Chi La Vân Khỉ một cái, chậm rãi rút quan ấn từ trong ngực:
“Phương huyện lệnh, như đủ ?”
Phương huyện lệnh vội vã từ đường đường xuống, hành lễ :
“Ty chức tham kiến Phương đại nhân.”
Phương Lộc Chi lập tức đỡ phụ dậy, sang La Vân Khỉ, mỉm :
“La cô nương, thể phiền nàng cùng một lát ?”
La Vân Khỉ đành cắn răng gật đầu.
-----------------------
Tại hậu viện huyện nha, Phương Lộc Chi dừng bước, híp mắt hỏi:
“Nàng thật chịu trách nhiệm với Tô Ly Nhi ?”
Ánh mắt rực rỡ khiến La Vân Khỉ dám ngẩng đầu, chỉ cúi mắt đáp:
“Phương công tử dám lấy trời chứng, bản từng chiếm đoạt thể của Tô Ly Nhi ?”
Phương Lộc Chi vẫn chăm chú nàng, giọng nhàn nhạt:
“Đã cho rằng dùng thủ đoạn cũng tính là thật, còn gì để .”
“Vậy là ngươi thừa nhận?”
“Nàng thể hiểu như thế.”
La Vân Khỉ cúi đầu đất, khẽ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-155-han-diep-thiep-toi-tim-chang-roi-12.html.]
“Vậy thì cho nàng một danh phận.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Phương Lộc Chi khinh miệt:
“Dù cưới, nàng nghĩ sẽ đối xử với nàng ?”
La Vân Khỉ mím chặt môi.
Quả thật, ở bất kỳ thời đại nào, hôn nhân tình cảm đều khó lòng bền lâu.
Bất ngờ, giọng Phương Lộc Chi dịu xuống:
“Nếu nàng sợ Tô Ly Nhi chịu khổ, cứ đến bên , chỉ cần nàng, đảm bảo ai dám khi dễ nàng.”
La Vân Khỉ lập tức run rẩy, lùi vài bước.
“Phương đại nhân sớm trượng phu, liệt nữ há thể thờ hai phu? Ngài cũng qua sách Thánh hiền, thốt lời , sợ thiên hạ chê ?”
Phương Lộc Chi khoanh tay lưng, ánh mắt kiên định, chỉ thốt hai chữ:
“Không sợ.”
“ sợ! Ta một lòng một với trượng phu, cả đời quyết phụ . Phương đại nhân chớ nên vọng tưởng nữa.”
Phương Lộc Chi nhạt một tiếng, đầy ẩn ý:
“Chỉ dựa Hàn Diệp – một tên huyện lệnh nho nhỏ, thể bảo vệ nổi nàng ?”
La Vân Khỉ giật , kinh hãi hỏi:
“Phương Lộc Chi, rốt cuộc ngươi gì?”
Phương Lộc Chi cong môi :
“Nếu ngươi thuận theo, đừng mong sống yên .”
La Vân Khỉ sắc mặt tái nhợt, giọng run rẩy:
“Ngươi… Ta xem ngươi như bằng hữu, mà ngươi đê tiện như thế. La Vân Khỉ nhận lầm !”
Phương Lộc Chi cợt nhả:
“Tùy cô nương nghĩ thế nào. Bổn quan một câu, nếu nàng đồng ý thì vui vẻ, nếu , chẳng riêng gì Hàn Diệp, cả Hàn gia cũng ai thoát nổi.”
La Vân Khỉ vốn là cứng cỏi, thế liền lửa giận bốc lên, giọng căm hận:
“Có bản lĩnh thì cứ việc dùng! Ta thà c.h.ế.t cùng Hàn Diệp, quyết bước cửa Phương gia!”
Dứt lời, nàng rời , hề ngoảnh đầu .
Sắc mặt Phương Lộc Chi lập tức biến đổi, nét ung dung ban đầu chẳng còn, đôi mày nhíu chặt tức tối.
Siết chặt nắm tay, nghiến răng:
“Đường đường là tam phẩm đại thần, chẳng lẽ trị một tên huyện lệnh nho nhỏ như Hàn Diệp?!”
Cách đó xa, một bóng dáng áo vàng nhạt ẩn cây, khe khẽ thở dài chậm rãi rời .
-------------------------------------