Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 152: Thiếp Đã Là Người Của Chàng Rồi (2/2)

Cập nhật lúc: 2025-08-02 16:04:38
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cùng lúc , La Vân Khỉ đang cẩn thận kiểm tra hành lý chuẩn từ , xác nhận từng thứ đều đầy đủ, nàng mới gói ghém gọn gàng, phân loại xếp sang một bên.

Sau đó, nàng lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Trong , ngoài ngân lượng, còn một khối ngọc bội hình vân vũ cùng một cây trâm chu sa.

Nhìn hai món đồ , La Vân Khỉ chỉ thở dài bất lực…

Vật tặng, thể tùy tiện vứt bỏ? Như há chẳng quá mức thất lễ .

Nàng liếc mắt hai , liền lấy một mảnh vải bọc , cẩn thận cất . Sau đó kiểm bạc trong tay, trừ khoản mua đất và các chi phí khác, vẫn còn dư hơn hai trăm sáu mươi lượng bạc, cũng xem như một món tài sản nhỏ.

Hàn Diệp mới đến Kiến Nghiệp thành, tất nhiên cũng cần chi dùng đủ thứ, khoản bạc chắc cũng đủ xoay sở một phen.

Nghĩ tới Hàn Diệp, chân mày La Vân Khỉ nhíu chặt, trong lòng dâng lên một tia áy náy.

Nếu tồn tại ở đây, e rằng quỹ đạo đời chẳng đổi đến thế.

Vốn dĩ nên bỏ thê tử để triều quan, mà nay lưu lạc thành một tri huyện nơi vùng xa xôi hẻo lánh. Nghĩ đến vị thiếu niên tể tướng từng phong tư tuấn tú, chí khí tung hoành trong sách , cuối cùng rơi kết cục thế , nàng khỏi buồn bực trong lòng.

Trước còn nghĩ rằng dù thế nào, cốt truyện trong sách cũng chẳng thể đổi. xem ... cũng chắc.

Lần đến Kiến Nghiệp thành, thế nào nàng cũng giúp Hàn Diệp nên thành tựu. Chỉ như thế, mới cơ hội trở kinh thành.

Cũng giống như khi đến thế giới , La Vân Khỉ nắm chặt nắm đấm, tự cổ vũ, bước khỏi cửa, đến quán.

Tối nay nàng mở tiệc chiêu đãi nhà họ Lý, là cảm tạ bọn họ hết lòng giúp đỡ suốt thời gian qua, cũng để đặt nền móng cho tương lai khi rời . Dẫu ruộng đất cũng cần tiếp tục cày cấy, lỡ như nàng và Hàn Diệp thành, cũng còn con đường về huyện Thành, xem như một chốn căn cơ.

Ban đầu định tới quán của Tô Ly Nhi lấy ít thịt cá, ai ngờ cửa đóng chặt.

La Vân Khỉ cảm thấy kỳ lạ. Tuy Tô Ly Nhi ngoan ngoãn bằng Tạ Tường Vi, nhưng về chuyện buôn bán giữ cửa hàng.

Tới gần kỹ, mới thấy là khóa bên trong, nàng càng thấy bất .

Ban ngày ban mặt khóa trái cửa, là chuyện gì?

“Ly Nhi? Ly Nhi?”

La Vân Khỉ gõ cửa, chợt thấy một âm thanh lạ như tiếng nức nở, nhưng rõ ràng, khiến nàng càng thêm sốt ruột.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-152-thiep-da-la-nguoi-cua-chang-roi-22.html.]

“Ly Nhi, ? Có chuyện gì xảy ?”

“Có chuyện gì thế, La ?”

Một giọng quen thuộc từ phía vang lên, chính là thê tử của Tần Tỏa Trụ.

La Vân Khỉ lập tức lo lắng :

“Ly Nhi đang ở bên trong, rõ xảy chuyện gì, gọi mãi mà chẳng đáp lời.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Thê tử Tần Tỏa Trụ hình cao lớn, vóc dáng to khỏe, đến gấp đôi La Vân Khỉ. Nàng vươn tay kéo La Vân Khỉ sang một bên.

“La tránh , để .”

Nàng hô lên một tiếng, giơ chân đạp mạnh cửa.

Rắc! Một tiếng giòn tan vang lên, cánh cửa liền đá tung .

Từ bên trong lập tức vọng một tiếng hét thất thanh, Tô Ly Nhi y phục xộc xệch từ trong chạy , sắc mặt trắng bệch.

“Tẩu tử!”

Nàng nhào lòng La Vân Khỉ, òa nức nở.

La Vân Khỉ giật , hai tay giữ lấy vai nàng, gấp giọng hỏi:

“Chuyện gì ? Đã xảy chuyện gì?”

Lời còn dứt, liền thấy Phương Lộc Chi vén áo bào, bước từ trong.

Quán của La Vân Khỉ vốn gần chợ, thêm thê tử Tần Tỏa Trụ giọng lớn, nên xung quanh tụ ít . Thấy Phương Lộc Chi bước , khỏi ồ lên một tiếng.

Phương Lộc Chi cũng vặn thấy La Vân Khỉ, bốn mắt giao , khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc cứng đờ.

“La cô nương, …”

Chưa kịp xong, Tô Ly Nhi òa , nghẹn ngào lớn:

“Phương công tử, của … Chẳng lẽ vứt bỏ khi chiếm đoạt?”

Loading...