Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 152: Thiếp Đã Là Người Của Chàng Rồi (1/2)

Cập nhật lúc: 2025-08-02 16:04:15
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy tiệm tạp hóa nhỏ của La Vân Khỉ vẫn còn mở cửa, Phương Lộc Chi liền bước nhanh .

“Ly Nhi cô nương, tẩu tử của ngươi ?”

Thấy Phương Lộc Chi đến, Tô Ly Nhi ánh mắt sáng bừng, trong lòng mừng rỡ.

Đôi mi cụp xuống giấu tia đắc ý trong mắt—quả nhiên, Phương Lộc Chi đến nữa .

miệng dịu dàng :

“Chưa ạ, tẩu tử một lát nữa sẽ tới. Công tử nghỉ chốc lát, đợi một chút cũng chẳng .”

Phương Lộc Chi khẽ “ồ” một tiếng, cau mày hỏi:

“Tẩu tử ngươi xưa nay vốn siêng năng, hôm nay đến trễ thế? Chẳng lẽ trong nhà chuyện gì ?”

Tô Ly Nhi dịu giọng đáp:

“Tẩu tử sắp rời , đang thu xếp đồ đạc, mấy hôm nay đến đúng giờ cũng là lẽ thường.”

Nàng khẽ một câu, mỉm :

“Công tử nghỉ, rửa chút trái cây cho ăn giải nhiệt.”

“Ly Nhi cô nương cần bận tâm, đợi một lát thôi.”

Phương Lộc Chi dậy định bước ngoài, Tô Ly Nhi kéo .

“Phương công tử, dù tẩu tử cũng thành , nếu để khác thấy ngoài chờ, e là sinh lời dị nghị. Hay là cứ đây, về ngay.”

Phương Lộc Chi chững bước, lúc mới sực nhớ Tô Ly Nhi là biểu của Hàn Diệp, gương mặt tuấn khẽ ửng đỏ.

Muốn rời , nhưng lòng nỡ, cuối cùng đành do dự xuống nữa.

Tô Ly Nhi lui phòng trong, tay ôm một quả dưa hấu lớn, đặc biệt do La Vân Khỉ dành riêng—vỏ xanh biếc, ruột đỏ mọng, tươi mát ngọt lành, thích hợp để hạ thuốc.

Nghĩ đến chuyện thể sắp xảy , tay nàng takhẽ run, nhưng vẫn rắc bộ thuốc bột dưa, đến khi thuốc ngấm hết ruột đỏ, nàng mới bưng quả dưa trở .

“Hôm nay nóng quá, mời công tử ăn ít dưa giải khát.”

“Đa tạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-152-thiep-da-la-nguoi-cua-chang-roi-12.html.]

Quả thật Phương Lộc Chi đang khát khô cổ, liền ăn luôn do dự. Vị ngọt của dưa lấn át mùi thuốc, thêm tâm trí cứ mải nghĩ đến La Vân Khỉ, nên cũng chẳng phát giác điều gì khác lạ.

Tô Ly Nhi một bên, hai tay siết chặt, ánh mắt đầy căng thẳng và mong chờ.

Nàng vì ngày hôm nay mà dốc hết tâm cơ.

La Vân Khỉ chẳng vẫn : “Phải theo đuổi thứ bản mong ?

Một đời lo cơm áo, phú quý đến già, chính là lý tưởng của nàng .

Nàngta thế cũng chẳng gì sai—cho dù là tranh giành thì ? Không tranh, hạnh phúc liệu tự tìm đến?

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Nàng sống như mẫu : cả đời nghèo khó, sai bảo, chửi mắng chẳng khác gì nô tì.

Nghĩ đến mẫu khuất, ánh mắt nàng càng thêm băng lãnh.

sống sung túc, mẫu nàng còn dám tay, huống chi chỉ là một xác nữ nhi?

Vốn dĩ nàng thuộc về biểu ca, "gần nước thì hưởng trăng ", chỉ trách Hàn Diệp vô dụng, bây giờ… thì đành để Phương Lộc Chi lợi .

“Công tử, mau lau tay .”

Thấy ăn xong dưa, Tô Ly Nhi liền hồn, đưa tới một chiếc khăn thơm phức, đón lấy vỏ dưa trong tay đem ngoài vứt.

Khi nàng trở , Phương Lộc Chi lên.

Chớp mắt qua hơn nửa canh giờ mà vẫn chẳng thấy bóng dáng La Vân Khỉ, đoán rằng hôm nay e là nàng sẽ đến.

“Nhà còn khách, để hôm khác ghé.”

Phương Lộc Chi bước , thì đột nhiên choáng váng, khỏi đưa tay đỡ trán.

“Phương công tử, ?”

Tô Ly Nhi vội bước tới, tay nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay . Hơi ấm mềm mại từ cơ thể thiếu nữ lan sang, kèm theo mùi hương thanh nhã phảng phất, khiến ánh mắt Phương Lộc Chi trở nên m.ô.n.g lung mờ mịt.

Tô Ly Nhi thấy thế liền nhỏ:

“Công tử, trong thấy khó chịu? Hay là phòng trong nghỉ tạm một chút?”

Phương Lộc Chi đầu óc cuồng, hồ đồ để nàng dìu nội thất. Trong sẵn một chiếc giường nhỏ dùng để nghỉ tạm, nàng liền đỡ lên, vội chạy ngoài, tự tay then cửa từ phía trong...

Loading...