Xưa nay luôn ăn mặc giản dị, mà hôm nay Tô Ly Nhi khoác lên một chiếc váy lụa màu phấn thủy mới tinh. Trên gương mặt nhỏ nhắn điểm phấn tô son, đôi môi đỏ au như hoa thắm, khiến nàng trông quyến rũ hẳn lên, giữa đôi mày khóe mắt lộ vài phần yêu mị.
“Tẩu tử!”
Tô Ly Nhi e thẹn cất tiếng gọi nàng một câu.
“Muội thấy cửa hàng còn khách, bèn ghé đến giúp một tay.”
La Vân Khỉ khẽ khép đôi môi hé mở, thầm nghĩ: Ăn vận thế , giúp việc gì chứ?
Chiếc váy rõ ràng là mới sắm, mặc thế là gì đây?
Ánh mắt nàng lướt đến Phương Lộc Chi đang ở gần đó, thấy Tô Ly Nhi cũng về phía với ánh mắt lấp lánh, bất giác trong lòng liền hiểu vài phần.
Thì là để ý đến Phương Lộc Chi...
Nghĩ mấy Phương Lộc Chi đến đây, Tô Ly Nhi cũng đều viện cớ lui tới, giờ thì sáng tỏ .
Nếu thể tác thành đôi bên, thì cũng xem như giúp Hàn Diệp gỡ một mối tâm sự.
nghĩ đến Hoàng Oanh Oanh tính tình ngây thơ vô tư, trong lòng nàng bỗng dâng lên một tia áy náy.
Hoàng Oanh Oanh luôn coi nàng như tỷ tỷ ruột, chuyện gì cũng thổ lộ, nàng thể giúp khác tranh giành nam nhân của nàng ?
Nghĩ , nàng liền ho nhẹ một tiếng, mở lời:
“Chỗ chỉ Phương công tử, một ứng phó cũng đủ. Muội đừng nữa, kẻo bẩn y phục .”
Tô Ly Nhi vòng qua quầy, thấy La Vân Khỉ đang múc một bát lẩu cay, bèn nhanh tay đón lấy.
“Không tẩu tử, để bưng giúp.”
Chẳng đợi nàng phản đối, Tô Ly Nhi nhẹ nhàng đoạt lấy bát, bước chân thướt tha về phía Phương Lộc Chi.
Phương Lộc Chi ngẩng đầu nàng một cái, hỏi:
“Hôm nay Ly Nhi cô nương ăn vận thật mắt, chẳng là sắp gặp quan trọng nào ?”
Hắn chỉ buột miệng chơi, ai ngờ Tô Ly Nhi đỏ bừng mặt mày, nhỏ giọng đáp:
“Làm gì nào quan trọng... Ta chỉ là tới giúp tẩu tử thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-151-tinh-cam-khong-xuat-phat-tu-chan-tam-ha-co-the-hanh-phuc-12.html.]
Phương Lộc Chi khẽ nhướn mày, đưa mắt về phía La Vân Khỉ đang rửa rau ở phía , khóe môi mím , khẽ cong lên.
“Ừm, tẩu tử ngươi quả thực cũng vất vả, ngươi nên giúp đỡ nàng nhiều một chút.”
Nghe thế, mặt Tô Ly Nhi thoáng hiện chút bất mãn.
Chỉ là mở một cái quán nhỏ, gì mà vất vả? Ta cũng trông nom cửa tiệm, nào ai thương xót cho ?
Nàng miễn cưỡng nặn một nụ , thì thầm:
“Cũng cực khổ lắm ạ, tẩu tử chỉ lo nấu nướng thôi, còn đều giúp một tay cả.”
Có điều nàng quá nhỏ, Phương Lộc Chi căn bản thấy.
Hắn gắp một miếng lẩu ăn thử, liền khen ngợi dứt:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
“Ngon lắm, quả nhiên là hương vị quen thuộc!”
Thấy ăn uống ngon lành, La Vân Khỉ cũng mỉm , trong lòng cảm thấy mãn nguyện.
Phương Lộc Chi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp nụ rực rỡ như ánh dương rạng rỡ của nàng, trái tim bỗng chốc đập loạn nhịp.
Hắn chỉ mong ôm lấy tiểu cô nương lòng, mà âu yếm vuốt ve một phen.
Trước tưởng rằng chỉ cần mỗi ngày thấy La Vân Khỉ là đủ mãn nguyện . từ khi nhập kinh , mới thấu hiểu nỗi khổ tương tư.
Gần như đêm nào cũng mộng thấy nàng quấn quýt rời bên , cảm giác khát khao , ngày một mãnh liệt, thể kiềm lòng nữa.
La Vân Khỉ chẳng buồn tới , chỉ cúi đầu tiếp tục việc.
Phương Lộc Chi khỏi chút thất vọng, bát lẩu cay ngon miệng phút chốc trở nên vô vị.
Tô Ly Nhi vẫn phía , trông thấy sắc mặt u ám, khỏi siết chặt vạt áo, oán hận trong lòng đối với La Vân Khỉ tăng thêm vài phần.
Tại tất cả nam nhân đều thích nàng ? Biểu ca là , Phương công tử cũng .
La Vân Khỉ ngày ngày mặc vải thô cài trâm gỗ, chẳng son phấn điểm tô, cho dù khuôn mặt xinh hơn , thì cũng thể mê hoặc đến .
Mình trẻ hơn nàng, xinh hơn nàng, cớ thua kém?
Nếu , chỉ còn cách đưa tròng, để chuyện thì mới danh phận. Nếu thành, cùng lắm thì Kiến Nghiệp thành tìm biểu ca cũng muộn.