Chắc chắn là Lục Hằng Thông, vì nhi nữ mà trừ khử nàng!
Bất luận , tin Hàn Diệp trú tại Lục phủ, lòng n.g.ự.c La Vân Khỉ liền như lửa đốt, hận thể lập tức phun trào.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Lý Thất vội vươn tay đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi:
“Đại tỷ, chứ?”
La Vân Khỉ định thần, gắng gượng nặn một nụ nhạt:
“Không cả.”
Lý Nhị thúc liền hỏi tiếp:
“La cô nương, hai tên nên xử trí ? Giao cho quan phủ ?”
Đôi mày La Vân Khỉ khẽ nhướng, giao cho quan phủ tuyệt đối thể.
Lục Hằng Thông chức cao hơn huyện lệnh vài bậc, nào dám để khác thẩm tra án của Lục gia? Mà cũng chẳng thể để hai kẻ rời , chi bằng... chờ Hàn Diệp trở về hãy định đoạt.
“Nơi đây nhờ hai vị thúc trông giữ ?”
Lý Tam thúc lập tức vỗ n.g.ự.c đáp:
“Không thành vấn đề!”
La Vân Khỉ gật đầu:
“Vậy thì để bọn chúng ở đây cày cấy, ăn uống cần quá khắt khe, chỉ cần trông chừng chớ để đào tẩu. Biết về ích.”
Chúng nhân xưa nay vẫn kính tín nàng hết mực, xong liền đồng loạt gật đầu:
“La cô nương cứ yên tâm, bọn đảm bảo canh chừng thật chặt.”
Hai kẻ ban đầu cứ tưởng La Vân Khỉ sẽ hạ sát , nào ngờ chỉ bảo ở trồng trọt, ăn uống chẳng đến nỗi kham khổ, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Dù bọn chúng cũng chẳng dám trở về, nếu giải tới nha môn thì chừng còn Lục Hằng Thông g.i.ế.c diệt khẩu. So , ăn no mặc ấm ở đây cũng chẳng thiệt thòi gì.
Sự tình liền định đoạt như thế. Trước khi rời , La Vân Khỉ còn dạo quanh một vòng, từ siêu thị lấy ít thịt cá, trứng, gạo gạo, đậu dầu cho Lý gia. Người Lý gia càng thêm cảm kích, cảm tạ ngớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-147-khong-ngo-lai-la-luc-hang-thong-phai-nguoi-am-sat-nang-22.html.]
Thời buổi cơm ăn còn chẳng đủ no, mấy nhà thể ngày ngày ăn thịt trứng? Mọi đều cảm thấy theo La Vân Khỉ quả thật là tìm đường sống.
Lúc bấy giờ, trời cũng tạnh, La Vân Khỉ liền trở về nhà.
Y phục lấm đầy bùn đất, nàng lập tức , múc một thùng nước sạch giữa sân giặt giũ.
Vừa giặt, nàng tức giận:
Hàn Diệp tên khốn , chạy tới Lục phủ ở chứ? Chẳng lẽ bạc nàng cho đủ, quán trọ chứa nổi ?
Miệng thì lời tử tế, nào là áy náy, nào là xin , giờ thì cùng khác phong hoa tuyết nguyệt, chỉ sợ quên mất họ gì !
La Vân Khỉ càng nghĩ càng giận, liền lấy hưu thư , thêm một dòng:
“Không đắn, hổ, cùng nữ tử ngắm cảnh ngắm trăng — đáng hưu!”
-------------------
Kinh thành, Hàn Diệp hắt một cái.
Lưu Thành Vũ, băng bó như đòn bánh chưng, vội hỏi:
“Hàn đại ca, nhiễm lạnh ?”
Hàn Diệp khẽ nhíu mày:
“Không , chỉ là tâm phiền ý loạn, nên ngoài hít thở đôi chút.”
Lưu Thành Vũ hừ nhẹ:
“Ta cũng thấy trong lòng bất lạ thường, cứ như sắp chuyện chẳng lành, giờ thấy bình thường , quả thật kỳ quái.”
“Có lẽ là do ở trong Lục phủ quá lâu. Hôm nay, gì thì , cũng từ biệt Lục đại nhân thôi.”
Vài ngày qua, nhiều về dịch quán, nhưng luôn Lục đại nhân giữ , khiến lòng bức bối khó chịu, song nỡ cự tuyệt thiện ý của .
Hôm nay tâm tình bỗng thấy ngột ngạt, quả thật chẳng thể nhịn thêm nữa.
Vừa bước tiền sảnh, thấy Lục Vân Thải chạy tới, mặt mày rạng rỡ:
“Hàn Diệp! Huynh nhất định cảm tạ phụ đấy! Tên họ Vương vì hối lộ mà loại ! Bây giờ chính là xếp hạng nhì Hội Thí, ngày mai Hoàng thượng sẽ triệu kiến !”