Dứt lời, thanh âm bất giác trầm , lộ vài phần âm u:
“Chỉ ngại... họ La tính tình cứng cỏi, e là sẽ chẳng dễ dàng buông tay.”
Quản gia dè dặt hỏi:
“Ý của đại nhân là...?”
Lục Hằng Thông khẽ lạnh một tiếng, :
“Chỉ khi nàng c.h.ế.t , Hàn Diệp mới thể tâm ý tiến .”
Quản gia nhẹ gật đầu:
“Nô tài sẽ lập tức sai .”
Lục Hằng Thông khôi phục vẻ mặt hiền từ, giọng điệu thong thả:
“Nhớ kỹ, việc cho sạch sẽ, gọn gàng.”
“Nô tài hiểu rõ.”
Ông gật gù, đoạn tiếp:
“Tên Phương Lộc Chi cũng là một nhân tài, xem biểu hiện triều. Nếu đáng dùng, tất nghĩ cách kéo về phía .”
Quản gia thoáng do dự:
“ mà... trong phủ chỉ một tiểu thư.”
Lục Hằng Thông ha hả:
“Trong phủ nha đông đúc, nhận đại một nghĩa nữ chẳng cũng là tiểu thư đó ? Làm việc linh hoạt, đầu óc xoay chuyển.”
Quản gia vội cúi đầu:
“Nô tài ngu độn, đại nhân dạy chí !”
----------------------------
Ngay lúc hai đang âm mưu toan tính, La Vân Khỉ gánh gánh hàng trở về nhà.
Nàng vạn ngờ, một nữ tử nông gia bình thường như , ngày rơi tai ương sát đến .
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-145-la-van-khi-muon-tu-phu-22.html.]
Hiện thời, lòng nàng vẫn còn phập phồng bất an.
Chớp mắt hơn một tháng kể từ ngày Hàn Diệp rời nhà, mà chẳng lấy một bức thư, một lời nhắn gửi.
Nàng hận thể một chiếc di động, để gọi thẳng cho , thậm chí là... mở video mà xem, rốt cuộc giờ phút đang những gì.
Chẳng lẽ kinh thành, liền vui đến quên cả lối về ?
Nghĩ đến nữ phụ một trong sách là Lục Vân Thải, nhớ đến Cửu công chúa Tô Vân Ninh của Thiên Long quốc, nàng khỏi thở dài một tiếng. Hai ai nấy đều mỹ mạo khuynh thành, xuất danh môn, so với đúng là trời vực.
Con đường nàng e rằng đến hồi kết, còn nghĩ gì xa hơn?
lòng nghĩ, đầu thể ngừng suy tưởng.
Cảnh tượng khi nàng mới xuyên đến Hàn gia hiện về—ba đói khổ, ngay cả tấm chăn ấm cũng nổi một chiếc, nhớ tới vì La Kim Quế mà Hàn Diệp dám cùng dằn mặt nhà đẻ, còn chuyện Lý Hương, Quan Tuyết Yến bất ngờ xuất hiện khi họ dọn đến trấn ...
Phi!
Nàng bật miệng mắng một tiếng, khỏi giận dữ với... cả ông trời.
Bao nhiêu thể loại tiểu thuyết chọn, cứ bắt nàng xuyên nam tần, còn trói chặt với nam chính, chẳng cho lựa chọn.
Còn nữa, tại nam chính trong tiểu thuyết nam lắm mối rối ren, hoa tâm ong bướm như thế? Một lòng một , chỉ lo dựng nghiệp thì hơn ?
Nghĩ đến chuyện đấu với tình địch, giành nam nhân, nàng liền nhức cả đầu. Dù xuyên tiểu thuyết đam mỹ, khi còn nhẹ nhàng hơn.
Nghĩ tới mấy “nam tiểu tam”, La Vân Khỉ khỏi rùng nổi da gà.
Thôi, miễn.
nghĩ kỹ , nàng thấy cũng nên đủ.
Nếu chẳng may xuyên loại tiểu thuyết "bách nữ triều hương", đám nữ nhân yểu điệu mà độc ác vây đánh, chỉ sợ nàng tức đến hộc m.á.u mà chết.
Ừm, đủ mới là phúc.
Huống hồ nay sự nghiệp cũng khấm khá, ruộng đất cộng mấy trăm mẫu, dẫu cậy Hàn Diệp, nàng cũng chẳng sợ c.h.ế.t đói. Cùng lắm... là đường ai nấy bước.
Nghĩ , đôi mày nhỏ nhắn của nàng khẽ nhíu .
Không ! Thân là nữ tử hiện đại, nàng tuyệt đối để hưu thê. Nếu thật đến lúc đoạn tuyệt, cũng là nàng hưu thư!
Ý nghĩ định, La Vân Khỉ liền bước phòng của Hàn Diệp, chấm mực bút, trải giấy tuyên, nghiêm túc xuống hai chữ rõ ràng, nét bút cứng cáp uy nghi:
Hưu Thư.