“Câu thơ của công tử mang đậm vẻ sầu vương, chẳng ... là đang nhớ cố hương, tưởng niệm ?”
Một giọng trong trẻo vang lên phía . Hàn Diệp đầu , liền thấy Lục Vân Thải bước tới, nét rạng rỡ như ánh xuân.
Hắn vội vàng cúi thi lễ:
“Lục tiểu thư, Hàn Diệp xin bái kiến.”
Lục Vân Thải khúc khích :
“Ta , trong phủ chẳng câu nệ nhiều quy củ như , công tử cứ thoải mái là . Chẳng ... song của công tử hiện còn mạnh khỏe?”
Hàn Diệp ánh mắt khẽ tối :
“Đa tạ tiểu thư quan tâm, song của tại hạ sớm quy tiên.”
Lục Vân Thải áy náy cúi đầu:
“Thất lễ .” Rồi tò mò hỏi: “Vậy... trong nhà còn ai khiến công tử hoài niệm?”
Nhắc đến La Vân Khỉ, ánh mắt Hàn Diệp khẽ lóe lên nét dịu dàng:
“Tại hạ còn một thê tử kết tóc, cùng hai nhỏ tuổi.”
Lục Vân Thải thoáng sửng sốt:
“A... ... thành ư?”
Hàn Diệp khẽ gật đầu:
“Tại hạ thành một năm.”
Lục Vân Thải bất giác lùi nửa bước, cánh môi khẽ hé, hồi lâu mới thốt lên:
“Thì là ... ... thê tử của ... hẳn là một nữ tử .”
Hàn Diệp mỉm , ngước ánh trăng cao, giọng ôn hòa như nước:
“Nàng quả thực là . Vẻ ngoài đoan trang, lòng hiền lương, giỏi việc tề gia nội trợ. Không nàng, chẳng Hàn Diệp ngày hôm nay.”
Nghe , lòng Lục Vân Thải như vật gì chặn ngang, nghèn nghẹn khó chịu.
Một nam tử như Hàn Diệp, văn tài phong phú, phẩm hạnh đoan chính, dung mạo tuấn tú—thật đúng là bậc long phượng trong thiên hạ. Ngày phụ nhắc tới, nàng thầm sinh hảo cảm. Nay gặp ở kinh thành, quả nhiên bất phàm. Chỉ tiếc... gia thất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-145-la-van-khi-muon-tu-phu-12.html.]
Lục Vân Thải vốn chẳng nữ tử yếu đuối thường tình. Từ nhỏ thích nữ công, chỉ ưa roi dài và kiếm pháp, tính tình cũng sảng khoái, phóng khoáng hơn . Chỉ trong chốc lát, khôi phục dáng vẻ tự nhiên:
“Được công tử khen ngợi đến , hẳn là một bậc thê tử mỹ hiếm . Nếu duyên, thật bái kiến một .”
Hàn Diệp nàng khen La Vân Khỉ, liền nhoẻn miệng :
“Phu nhân của tại hạ tính tình cũng hào sảng, nếu cơ hội gặp Lục tiểu thư, chừng sẽ thành bằng hữu.”
Lục Vân Thải , trong lòng bất giác sinh chút ý ganh đua.
“Tốt! Nếu công tử lưu kinh thành quan, tất sẽ đưa thê tử đến đây. Khi đó, chúng nhất định gặp mặt một phen.”
“Đó là điều đương nhiên, tất cả đều nhờ Lục đại nhân tay tương trợ…”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Hàn Diệp dứt lời, bỗng một tràng sang sảng vang tới.
“Hàn hiền chất cần khách khí như . Đây triều đình, cần gì xưng hô đại nhân! Nếu chê, cứ gọi là Lục thúc là .”
Hàn Diệp vội chắp tay cúi :
“Tiểu sinh gặp đại nhân, cho dù chẳng nơi công chính, lễ nghi vẫn chẳng dám lơi là.”
Lục Hằng Thông khoát tay:
“Không , .”
Ông liếc Lục Vân Thải đang mỉm bên cạnh, :
“Thôi, hai trẻ tuổi các ngươi chuyện cũng hợp ý, lão phu quấy rầy nữa. Đi nào, cùng hậu viên tản bộ tiêu thực.”
Dứt lời, liền rảo bước cùng quản gia vườn.
Vừa , vân vê chòm râu, đắc ý:
“Xem ánh mắt lão phu vẫn kém, Vân Thải đối với Hàn Diệp phần hảo cảm .”
Quản gia cũng :
“Hai cạnh , thật đúng là trai tài gái sắc. Nếu Hàn công tử thật sự đỗ Trạng nguyên, thì với đại nhân mà , đây ắt hẳn là một trợ lực thể xem nhẹ.”
Lục Hằng Thông lớn:
“Lời chí ! Hai năm nay ít tìm kiếm nhân tài trẻ tuổi, chỉ tiếc thực học thì ít, chẳng đủ cất nhắc. Hàn Diệp là lựa chọn . Hắn từng lăn lộn quan trường, nếu lúc dang tay nâng đỡ, tất sẽ khắc ghi suốt đời. Ta hôm nọ chẳng lưu một chiêu hậu thủ vì hôm nay ? Chỉ e... khó mà thuận theo.”