(Trăng sáng há từng là của riêng hai làng)
Vương Thế Nguyên chẳng hiểu nổi ánh mắt ẩn ý của Phương Lộc Chi, của khảo viện áp giải mất.
Bên , Hàn Diệp bấm nhân trung cho tỉnh .
Vừa mở mắt liền trông thấy Lục Hằng Thông ngay mặt, kinh hãi lật dậy, ôm quyền hành lễ:
“Tiểu sinh bái kiến Lục đại nhân! Ngài... ở đây?”
Lục Vân Thải mỉm , mật khoác lấy tay phụ , như hoa:
“Phụ tất nhiên là đến vì .”
“A!” – Hàn Diệp ngẩn , như sét đánh ngang tai, lập tức cúi rạp xuống đất hành đại lễ:
“Đa tạ Lục đại nhân, đa tạ Lục tiểu thư.”
Lục Hằng Thông liền đỡ dậy, gật đầu hài lòng:
“Được gặp ngươi tại đây, lão phu lấy vui mừng. Đứng lên .”
Quách Hiến bên lặng lẽ quan sát, đôi mắt rời khỏi Hàn Diệp và Lục đại nhân, trong lòng âm thầm suy đoán quan hệ giữa hai .
Lúc , Lục Hằng Thông trở với phong thái quan gia, nghiêm nghị :
“Quách đại nhân, chẳng quyển thi của Hàn Diệp hiện ở ?”
Quách Hiến liền đổ mồ hôi lạnh. Người sáng suốt đều quyển thi của Hàn Diệp chắc chắn trong hàng thượng đẳng, chuyện đúng là đau đầu.
ngoài miệng vẫn kính cẩn đáp:
“Mời đại nhân theo hạ quan.”
Lục Hằng Thông sang dặn dò:
“Hai các ngươi cứ chờ ở ngoài, sẽ ngay.”
---------------------------
Vào đến khảo viện, Quách Hiến chần chừ một chút kéo Lục Hằng Thông sang một bên, thấp giọng:
“Lục đại nhân, dù cho Vương Thế Nguyên âm mưu hại , nhiều lắm cũng chỉ thể hủy bỏ danh vị hạng nhì của . Nếu loạn cả danh sách, e rằng ảnh hưởng nhỏ, hơn nữa sổ danh dâng lên Hoàng thượng...”
Lục Hằng Thông là lão thần lăn lộn quan trường bao năm, đương nhiên hiểu hàm ý của , liền điềm đạm đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-144-minh-nguyet-ha-tang-thi-luong-huong-12.html.]
“Lão phu khảo quan của khảo viện, tất cả chỉ là góp lời tham khảo mà thôi. Việc định đoạt , vẫn nhờ Quách đại nhân định liệu. Chỉ mong đại nhân xử sự công minh, chớ để kẻ hiền tài vùi dập.”
Quách Hiến liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nghĩ đến hơn một ngàn lượng bạc mà Vương Thế Nguyên hối lộ, sợ rằng nay trả về sạch sẽ.
“Đa tạ Lục đại nhân chỉ dạy. Quyển thi của Hàn Diệp quả thật xuất chúng. Nếu chẳng ả nữ nhân gây chuyện giữa đường, bổn quan cũng chẳng nghi ngờ phẩm hạnh của y. Nay chân tướng rõ, chi bằng để tên Vương Thế Nguyên, đại nhân thấy thế nào?”
Lục Hằng Thông liếc quyển thi, khỏi gật đầu liên tục.
“Tất cả do Quách đại nhân quyền định đoạt.”
“Thế thì quyết .”
“Tốt!” – Lục Hằng Thông mỉm nhàn nhạt, thong thả bước khỏi khảo viện.
----------------------
Trên đường trở , bước chân ông tuy chậm rãi, nhưng khóe môi vẫn nở nụ đắc ý.
Không ngờ Hàn Diệp kinh sớm đến , còn quen với Vân Thải, chẳng là duyên trời định ?
Thấy Vân Thải nhắc đến với vẻ e ấp thẹn thùng, ông chắc mười phần: lầm .
Nếu Vân Thải thể gả cho Hàn Diệp, thì ông sẽ thể yên tâm nhắm mắt về .
Về phần việc Hàn Diệp đỗ Hội nguyên , kỳ thực cũng chẳng quá quan trọng, bởi chỉ cần lọt tam giáp, đều cơ hội yết kiến long nhan.
Nói cách khác, nếu Hàn Diệp bài xuất sắc, trở thành trạng nguyên cũng khả năng.
Chỉ là, nghĩ đến cô nương họ La, sắc mặt ông tối .
Thấy tình cảm giữa hai dường như sâu đậm, chẳng rõ Hàn Diệp thể buông bỏ ?
ông bật ha hả. Khi xưa ông cũng từng chuẩn hậu chiêu, chỉ sợ đến lúc đó, Hàn Diệp từ chối cũng khó…
-----------------------
Vừa khỏi khảo viện, Hàn Diệp lập tức tiến lên thi lễ, tạ ơn rối rít.
Lục Hằng Thông khoát tay:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
“Không cần đa lễ. Nay ngươi kinh, chi bằng tới phủ một chuyến, cũng tiện thể rõ chút quy củ trong triều.”
“Việc ...”
Hàn Diệp thoáng do dự. Lục đại nhân mở miệng bênh vực, cảm kích vô cùng, nào dám phiền thêm.