Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 138: Nghĩa Bất Dung Tình, Một Tiếng Quát: "Dừng Tay!" (2/2)

Cập nhật lúc: 2025-07-19 17:44:06
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai xoay rời .

Bên , Hàn Diệp và Lưu Thành Vũ cũng cất hành lý xong xuôi.

Dùng bữa lầu xong, liền mang theo bức họa của Tạ Tường Vi mà rời .

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Kinh thành khác xa tiểu huyện, công văn của quan phủ thì thể tùy tiện dán cáo thị tìm , hai chỉ đành ôm bức họa từng ngõ mà dò hỏi, từ sáng đến tối vẫn thu hoạch gì.

Lưu Thành Vũ vỗ đùi than:

“Tường Vi rốt cuộc chứ? Dẫu xa, cũng nên báo cho đại tỷ một tiếng, để khỏi ngày đêm lo lắng.”

Hàn Diệp thở dài:

“Một nữ tử, gặp biến cố như , tất sẽ đến nơi ai quen . Có lẽ đợi khi nàng nghĩ thông suốt, tự khắc sẽ trở về.”

mà nửa năm qua , cái gì cũng đủ để nghĩ thông còn gì.”

Hàn Diệp chau mày:

“Đó chuyện nhỏ, đặt bất kỳ ai cũng khó lòng chịu đựng. Ngươi bớt lời một chút.”

Lưu Thành Vũ gãi đầu khờ:

“Ta cũng chẳng oán trách gì, chỉ thấy đại tỷ lòng như lửa đốt, nên cũng sốt ruột theo.”

Hàn Diệp khẽ gật đầu, trầm giọng :

“Đại tỷ ngươi đối với hai các ngươi tình thâm như ruột thịt, ngày nếu các ngươi thành danh, chớ nên quên ơn nàng là .”

Lưu Thành Vũ lập tức đập tay lên n.g.ự.c thề thốt:

“Ta từ lâu coi đại tỷ như tỷ tỷ ruột thịt, dẫu đầu rơi m.á.u chảy cũng dám quên tình nghĩa!”

Hai đàm đạo đôi lời, thu xếp nghỉ sớm.

Sáng sớm hôm , cùng lên đường.

Tuy rõ cơ may mong manh, song Hàn Diệp và Lưu Thành Vũ vẫn nản lòng, quyết tâm thử vận nữa.

Trên đường hồi phủ, khi ngang qua một khu chợ náo nhiệt, từ xa thấy tiếng than não nề.

Lưu Thành Vũ hiếu kỳ chen xem, chỉ thấy một hài tử tầm mười ba mười bốn tuổi đang một thư sinh y phục tươm tất đè xuống đất mà đánh chửi, xung quanh còn hò reo cổ vũ, vỗ tay tán thưởng.

Hàn Diệp thể nhẫn nại nữa, tiến lên quát lớn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-138-nghia-bat-dung-tinh-mot-tieng-quat-dung-tay-22.html.]

“Dừng tay! Không hài tử phạm tội gì, cớ ngươi hành hung y giữa chốn đông ?”

Thư sinh nọ nghiêng mắt liếc Hàn Diệp, hất mạnh hài tử ngã lăn đất, nhếch môi lạnh:

“Chuyện của gia gia đây, đến lượt ngươi xen . Tốt nhất cút cho mau!”

Tiểu tư thấy Hàn Diệp lên tiếng, liền lập tức ôm lấy chân , nước mắt ròng ròng kêu cứu:

“Công tử, xin cứu mạng! Tiểu nhân thực trộm cắp gì của vị đại gia !”

Thư sinh giơ chân đạp tới một cước, mắng:

“Còn dám ngụy biện! Nếu ngươi lấy trộm, thì bạc của mất?”

Hàn Diệp xoay , vung áo dài, nhấc chân đỡ đòn, mũi giày chính diện chặn cổ chân của đối phương, ánh mắt lập tức lạnh lẽo như sương đêm.

“Dẫu y thật tội, cũng nên giao cho quan phủ phân xử. Ngươi tư cách gì mà thi hành tư hình giữa phố chợ?”

Thư sinh rụt chân về, chỉ cảm thấy cổ chân đau buốt, cơn giận bừng bừng, trừng mắt mắng:

“Tiểu tử, ngươi thật quản chuyện đến cùng ?”

Hàn Diệp trầm giọng :

“Gặp chuyện bất bình, kẻ nam tử há thể khoanh tay ?”

“Được lắm! Đừng trách khách khí. Lên cho !”

Thư sinh hiệu, tức thì mấy tên tùy tùng xông tới định vây đánh Hàn Diệp.

Lưu Thành Vũ liền bước lên, chắn mặt Hàn Diệp, hét lớn một tiếng như sấm:

“Muốn động tới Hàn đại ca , nếm đ.ấ.m của !”

Ngay lúc , Hàn Diệp cũng pháp như gió, xoay chế trụ vai một kẻ, gối trái đá thẳng đầu gối , miệng quát một tiếng:

“Nằm xuống!”

Tên lập tức cảm thấy đau buốt nơi vai, kế đến chân tê liệt cử động , hình loạng choạng ngã sấp xuống đất, dậy nổi.

Thư sinh thấy thuộc hạ đều chế ngự, sắc mặt liền đổi, lặng lẽ rút một thanh chủy thủ, thừa lúc Hàn Diệp xoay , lén lao tới đ.â.m hông .

lúc ngàn cân treo sợi tóc, từ trong đám đông bay một dải nhuyễn tiên, uốn lượn như linh xà, cuốn trọn lấy thanh chủy thủ.

Một giọng nữ thanh thoát cất lên, trong trẻo như chuông bạc:

“Đồ điên cuồng to gan! Dám manh động hại ngay chân thiên tử!”

Loading...