Bảy ngày .
Kinh thành.
Hàn Diệp cùng Lưu Thành Vũ xuống xe ngựa, đưa mắt dòng tấp nập qua , Lưu Thành Vũ khỏi hưng phấn thốt lên:
“Quả là đế đô, đông như kiến, so với chợ phiên quê còn gấp mấy !”
Hàn Diệp mỉm nhàn nhạt:
“Phía chân trời rồng, há thể đem so cùng thị trấn nhỏ nơi quê quán? Trước tiên hãy tìm nơi trọ , để tránh trễ kỳ thi.”
Hàn Diệp quyết định chọn một khách điếm gần trường thi, nhằm tiện cho việc ứng thí.
“Được!”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Lưu Thành Vũ liền chạy dò hỏi.
Qua hai nén hương, hai tìm đến Long Môn khách điếm, tọa lạc xa trường thi.
Lưu Thành Vũ biển hiệu, bật :
“Nơi lắm, cá chép vượt long môn, là điềm lành đó.”
Hàn Diệp chỉ mỉm , đáp.
Vừa bước cửa, chỉ thấy khách điếm chật kín sĩ tử từ khắp nơi đổ về.
Tầng một đông đúc ồn ào, từng bàn từng ghế đều , rôm rả, bàn luận sôi nổi về đề thi và kỳ vọng.
Lưu Thành Vũ xưa nay từng thấy cảnh tượng như , mắt ngừng đông ngó tây, chẳng ngờ bất ngờ trông thấy một kẻ quen mặt—
Ngồi ở góc khuất, nhàn nhã thưởng , chính là Phương Lộc Chi, công tử của huyện lệnh.
Thấy Lưu Thành Vũ, Phương Lộc Chi khẽ nhếch môi, giơ chén khẽ lắc, hiệu chào hỏi.
Lưu Thành Vũ lập tức đầu, dùng khuỷu tay huých nhẹ Hàn Diệp:
“Hàn đại ca, công tử của huyện lệnh cũng ở đây.”
Hàn Diệp vẫn điềm nhiên:
“Nơi gần trường thi, trọ ở đây cũng chẳng gì lạ. Ta cứ lên sắp xếp hành lý .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-138-nghia-bat-dung-tinh-mot-tieng-quat-dung-tay-12.html.]
Hai nhận phòng, theo tiểu nhị bước lên lầu hai.
Phương Lộc Chi từ xa bóng lưng Hàn Diệp, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Chẳng qua mới đỗ giải nguyên, gì đáng đắc ý. Kỳ thi hội , nhất định tranh cao thấp với Hàn Diệp nơi trường văn!
Nếu đỗ đầu bảng, liệu La Vân Khỉ còn thể cự tuyệt nữa ?
Nghĩ đến dáng hình yêu kiều thướt tha , khóe môi Phương Lộc Chi tự giác mà cong lên.
A Phúc thấy thế liền hỏi:
“Thiếu gia, ngài gì ?”
Phương Lộc Chi trừng mắt:
“Đương nhiên là vì hạnh phúc sắp tới mà vui mừng .”
A Phúc khẩy, chẳng kiêng dè gì mà thẳng:
“Thiếu gia, ngài đừng mơ mộng nữa. La cô nương tuyệt đối gả cho ngài . Hàn Diệp càng đời nào bỏ thê tử. Dù nàng chịu, lão gia cũng quyết cho từng bỏ cửa.”
Phương Lộc Chi tức giận, giơ quạt đánh một cái:
“Cái miệng quạ đen của ngươi, câm cho bản thiếu gia! Đợi bản công tử đỗ đạt hiển vinh, xem phụ còn dám cản trở gì nữa? Ngay cả Oanh Oanh cũng đồng ý ở bên La cô nương, phụ còn lý gì để ngăn cấm?”
A Phúc nhỏ giọng thì thào:
“Cũng đợi ngài thi đỗ …”
“Ngươi cái gì? Ý ngươi là đỗ ? Nếu cái miệng quạ của ngươi trúng, bản thiếu gia nhất định lột da ngươi !”
Phương Lộc Chi bộ vung tay định đánh, A Phúc vội rụt cổ, dám thêm câu nào.
Phương Lộc Chi nhấp chén một lát, tai bàn chuyện thi cử, lòng thấy chán ngán, bèn dậy :
“Đi thôi, cũng lên lầu.”
A Phúc như chợt nhớ điều gì, vội ngăn :
“Thiếu gia khoan . Trước khi , lão gia dặn, tới kinh thành tiên đến bái phỏng Quách hiến đại nhân, vị là một trong những quan khảo thí , từng là đồng môn với lão gia. Biết thể hỏi thăm chút tin tức, thiếu gia chớ quên chuyện .”
Phương Lộc Chi vốn chẳng , song nghĩ đến vẻ điềm nhiên trấn định của Hàn Diệp, lòng dậy sóng, đổi ý:
“Cũng , với ngươi mua chút lễ vật, đến phủ Quách đại nhân thăm hỏi.”