Hoàng Oanh Oanh khẽ nhếch môi , lộ hàm răng trắng đều như ngọc trai.
“Muội hề ghen tỵ với … Nếu nàng thể gả cho biểu ca, cũng sẵn lòng sống hòa thuận với nàng.”
“Á!”
La Vân Khỉ bật thốt kinh ngạc.
Không ngờ Hoàng Oanh Oanh những lời , khiến nàng hiểu nổi.
“Sao , La tỷ tỷ?”
La Vân Khỉ nghi hoặc hỏi:
“Muội… thể chịu việc chia sẻ trượng phu với khác ?”
Hoàng Oanh Oanh nhẹ nhàng như lẽ thường tình:
“Dù chẳng cam lòng, cũng đành chấp nhận thôi. Phủ của bậc quyền quý, nhà nào mà chẳng như ? Mẫu cũng chỉ là thất của phụ , biểu di phu cũng chẳng khác là bao. Ta chỉ mong tương lai thể gặp một vị tỉ tính tình hòa nhã, khó dễ, thế là phúc lớn.”
Lời lọt tai, La Vân Khỉ chợt biến sắc, đặt đũa xuống, nét mặt nghiêm nghị:
“Tư tưởng của thật . Tình cảm nên thủy chung một mối, thể để khác chia sẻ phu quân? Vì cớ gì nữ tử chỉ gả cho một , mà nam tử cưới tam thê tứ ? Thế gian như há chẳng bất công? Ở quê hương , nếu nam nhân dám nạp , là phạm pháp, tù mà chịu tội!”
Lời dứt, đến lượt Hoàng Oanh Oanh kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ:
“La tỷ tỷ, tỷ hạ thấp giọng chút, nếu kẻ khác thấy, họ sẽ chê tỷ đó. Trong luật thất xuất, một tội lớn là nữ nhân ghen tuông. Người đời khinh khi nữ tử đố kị, ai cũng gọi là ‘độc phụ’. Sau nếu Hàn đại ca quan, tất nhiên cũng nạp thất.”
La Vân Khỉ giận dữ buông đũa, giọng đầy bất bình:
“Là tên khốn kiếp nào đặt cái luật thất xuất ? Vì nam nhân chẳng tội gì? Nếu chẳng nữ tử như chúng , há thể gọi là nhân gian nam nữ? Nam nhân nên lấy lòng cảm tạ nữ tử mới ! Bàn về công lao, nữ tử chúng chẳng gánh vác nặng nề hơn ? Vừa sinh dưỡng kế tục huyết mạch, dạy con, giữ nhà, chăm sóc việc lớn nhỏ. Còn nam nhân, nhiều kẻ chỉ là quan khách mát ăn bát vàng, lấy tư cách gì mà định tội nữ tử? Ở quê nhà , nam nữ bình đẳng, nữ nhân cũng thể học hành, ăn, thậm chí ở vị trí cao mà chỉ huy nam tử. Chẳng hề tồn tại cái gọi là ‘nam tôn nữ ti’ như ở đây!”
Hoàng Oanh Oanh tròn mắt kinh ngạc, xúc động hỏi:
“Thật sự… ở quê tỷ, nữ tử thể học chữ, thể cầu học vấn ?”
La Vân Khỉ kiêu hãnh gật đầu:
“Tự nhiên là thế. Nữ tử chỉ thể học hành, còn thể quan nữa. Vị đại sứ nổi danh nhất của chúng chính là một nữ nhân tài hoa xuất chúng.”
Hoàng Oanh Oanh ánh mắt sáng ngời, trong lòng bỗng dâng niềm khao khát:
“Thật nơi chốn như ư?”
La Vân Khỉ mỉm , gật đầu:
“Đương nhiên . Cho nên chớ tự ti, những gì xứng đáng, thì mạnh dạn tranh đoạt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-137-khong-co-nu-tu-sao-co-the-goi-la-nhan-gian-nam-nu-22.html.]
“Muội… thật sự thể ư?”
“Nương theo ý trời, nhưng cũng dựa bản . Hơn nữa, cứ an tâm— mà nghĩ tới, nàng đối với biểu ca chẳng tâm tư gì , sẽ gả cho .”
Nghe thế, Hoàng Oanh Oanh giấu nổi vui mừng, nắm lấy tay La Vân Khỉ:
“La tỷ tỷ, đa tạ tỷ. Mấy ngày … thể thường xuyên đến chỗ tỷ chơi chứ?”
“Dĩ nhiên là , là khách quý của tiểu điếm đó.”
Hoàng Oanh Oanh lập tức nín mỉm , cầm đũa ăn tiếp.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
lúc , Hàn Dung cũng chạy tới, giang hai tay gọi lớn:
“Tẩu tẩu, đến !”
La Vân Khỉ đưa tay đón lấy, ôm nàng lòng. Tô Ly Nhi liếc Hoàng Oanh Oanh một cái, cụp mắt nhỏ:
“Tẩu tẩu, xin cáo lui , nếu tẩu việc cần giúp, cứ sai đến gọi.”
“Được, mau về nghỉ .”
Lại hàn huyên với Hoàng Oanh Oanh thêm một lát, khách cũng dần quán.
Sợ lỡ việc, Hoàng Oanh Oanh cáo từ về .
Một ngày tất bật trôi qua, khi trở về nhà, trời nhá nhem tối.
Tô Ly Nhi đưa Hàn Mặc về, cơm canh cũng dọn sẵn. La Vân Khỉ chỉ ăn qua loa vài miếng, tâm trí lặng lẽ nhớ về Hàn Diệp.
Bỗng chốc thấy thiếu một bên bàn, lòng khỏi trống vắng, chẳng quen nổi.
Không rõ giờ đến , tìm nơi nghỉ chân , ăn uống đàng hoàng … Lại nghĩ đến những ngày tháng cùng sớm hôm bầu bạn, trong lòng dâng lên một tầng xót xa.
Tô Ly Nhi liếc nàng một cái, lặng lẽ lui xuống phòng.
Mà trong lòng nàng lúc , dâng lên một niềm vui thể che giấu.
Giờ đây Phương Lộc Chi và Hàn Diệp đều lên đường, chỉ còn chờ kết quả một tháng .
Bất kể ai đỗ đạt công danh, nàng cũng quyết nắm cho chặt. Dù chỉ là , nàng cũng nguyện. Miễn là yên vị một chỗ, mới mong ngày leo cao.
Nghĩ đoạn, nàng đóng cửa phòng, lấy hộp phấn hồng lén mua từ , cẩn thận điểm tô.
Nhìn dung nhan yêu kiều trong gương, Tô Ly Nhi khỏi nhoẻn miệng đắc ý.
Hiện nay nàng bạc trong tay, dáng vẻ ăn mặc cũng chẳng kém ai.
La Vân Khỉ, Hoàng Oanh Oanh… rốt cuộc cũng chẳng là gì trong mắt nàng cả.