Trong lòng nàng thầm nhủ thêm một câu: Cho dù là vì nữ nhi của ông , cũng sẽ giúp thôi.
Hàn Diệp ngập ngừng một thoáng:
“Ta sẽ liệu mà .”
“Biểu ca, tẩu tử, hai cứ trò chuyện. Muội xem Dung Dung một lát.”
Thấy hai chuyện, tiện xen , Tô Ly nhi cũng thức thời rút lui.
Nàng , La Vân Khỉ chút tự nhiên.
Đôi mắt trong như thu thủy Hàn Diệp, nhất thời nên gì.
Hàn Diệp cũng chỉ lặng lẽ nàng.
Rõ ràng cũng là thi, nhưng chuyến chẳng giống đến Vĩnh Định thành, trong lòng Hàn Diệp bỗng thấy nặng nề.
Lặng như thế tròn một tuần , La Vân Khỉ lên tiếng :
“Đêm nay đừng sách nữa, nghỉ sớm . Mai còn dậy sớm, nghĩ xem gì quên . Thiếp cũng quấy rầy nữa.”
Nàng định rời , Hàn Diệp kéo , ôm chặt lòng.
Đối với La Vân Khỉ, vô vàn lời cảm tạ, nhưng giờ phút chẳng nên lời. Bởi vì gì cũng chỉ là lời suông, chỉ thể ôm nàng thật chặt như lúc .
La Vân Khỉ ôm đến nghẹt thở, nhưng nàng giãy giụa.
Có lẽ, đây là cuối cùng nàng cảm nhận ấm của Hàn Diệp. Sau , trong lòng sẽ chẳng còn là nàng nữa.
Nghĩ đến đoạn kết trong sách, vành mắt nàng đỏ lên, một giọt lệ âm thầm rơi xuống.
Nàng vội vàng lau , mỉm :
“Thả , thì siết c.h.ế.t mất.”
Lúc Hàn Diệp mới nhận ôm quá chặt, liền vội buông tay.
“Nương tử chứ?”
La Vân Khỉ nũng nịu trách yêu:
“Thiếp đây chẳng đang yên lành mắt đó , còn thể chuyện gì?”
Hàn Diệp thoáng ngượng ngập, kịp gì, thì cửa phòng một nữa mở .
Hàn Mặc cùng Hàn Dung tay nắm tay, tung tăng chạy .
“Đại ca, chúc kim bảng đề danh, khải trở về, bọn với tẩu tử sẽ ở nhà chờ tin mừng của .”
“Đại ca đậu quan lớn nhé, để tẩu tử khỏi vất vả nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-136-han-diep-nhap-kinh-22.html.]
Nghe thanh âm non nớt, ngọt ngào của Hàn Dung, lòng La Vân Khỉ mềm nhũn như nước.
Nàng lập tức ôm tiểu cô nương lòng, nhẹ nhàng véo mũi nàng, mỉm :
“Yên tâm , đại ca của nhất định sẽ đỗ quan lớn nhất đó.”
Hàn Dung lập tức trừng đôi mắt đen láy tròn xoe, vui mừng reo lên:
“Thật ư?”
La Vân Khỉ liền hôn lên gương mặt phúng phính của nàng một cái, vui vẻ đáp:
“Tự nhiên là thật , tẩu tử đây tính kỹ cả .”
Hàn Mặc thì nghiêm túc :
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
“Tẩu tử là sẽ thành sự thật. Đại ca nếu đậu quan, nhất định đón tẩu tử kinh hưởng phúc.”
Thấy đều quan tâm đến La Vân Khỉ như , Hàn Diệp trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Được, đến lúc đó sẽ vì nàng mà mua mấy chục nha , hầu hạ thật .”
Hàn Dung vỗ tay rạng rỡ:
“Tốt quá ! Tẩu tử cuối cùng cũng thể hưởng phúc !”
Cả nhà dặn dò suốt nửa đêm, mãi đến khi trời về khuya, La Vân Khỉ mới dắt theo hai đứa nhỏ về nghỉ.
Ánh mắt Hàn Diệp dõi theo bóng lưng thiếu phụ , nơi khóe mắt nữa ánh lên sắc đỏ…
Sáng hôm , Lưu Thành Vũ đánh xe ngựa đến cửa.
“Đại tỷ, bên nhà kính, đều lo xong rõ ràng, mấy thích của Lý Thất cũng mặt. Nếu cửa tiệm chuyện gì, tỷ cứ tìm họ là .”
“Được , việc .”
La Vân Khỉ đáp lời, ánh mắt dõi Hàn Diệp.
Hôm nay Hàn Diệp khoác trường bào màu thiên thanh, bên hông đai lưng đồng sắc, hình cao ráo tuấn tú, phong thái ung dung đĩnh đạc.
Ngũ quan tuấn tú khôi ngô, đường nét gương mặt sắc sảo, đôi mắt dài hẹp sâu thẳm như nước giếng cổ, khiến liền thấy yên lòng.
Không thể thừa nhận, qua hơn một năm, Hàn Diệp đổi ít.
Nếu chỉ là một thiếu niên tuấn tú, thì nay là một nam tử thực thụ – tuấn mỹ mà kém phần cương nghị. Quả thật khác xa những thư sinh yếu ớt chỉ quen cầm bút mà chẳng cầm đao…
“Đại tỷ, chúng nên lên đường thôi.”
Thanh âm của Lưu Thành Vũ kéo La Vân Khỉ trở về thực tại. Nàng nhẹ gật đầu với Hàn Diệp.
“Lên xe thôi.”