La Vân Khỉ lập tức chắn Hàn Diệp, trong lòng khinh bỉ: một nữ phụ tên còn chẳng nhắc đến mấy , cũng mơ tưởng đụng đến nam chính? Thật là si tâm vọng tưởng!
“Này chính là tướng công của . Có chuyện thì , thì cút cho khuất mắt.”
Hàn Diệp cũng hiểu ý, thấy La Vân Khỉ chẳng thèm nể mặt nữ tử , liền khẽ gật đầu trong nhà.
La Kim Quế lập tức đảo mắt một vòng, tìm cơ hội dòm trong.
La Vân Khỉ xoay chắn ngay cửa, lạnh giọng :
“Đường đường là một đại cô nương, chằm chằm trượng phu của , mẫu ngươi dạy ngươi hai chữ ‘liêm sỉ’ thế nào ?”
Sắc mặt La Kim Quế lập tức đỏ bừng như máu, thẹn giận, nghiến răng quát lên:
“La Vân Khỉ, ngươi đừng ỷ việc quen với huyện thái gia mà coi trời bằng vung!”
Hử, tin đồn truyền cũng lẹ đấy.
La Vân Khỉ chợt nhớ , trong sách từng nhắc qua: nhà họ La ý định mở sòng bạc ở trấn , cuối cùng lỗ vốn đến còn manh giáp.
Nàng chẳng thời mở tiệm cần thủ tục gì, nhưng chắc chắn tránh khỏi thông báo quan phủ, e là họ đến đây là dựa dẫm mối quan hệ giữa nàng và huyện thái gia. Không thì một kẻ kiêu căng như La Kim Quế đời nào chịu hạ đến đây.
“Tin tức cũng linh thông nhỉ? Ta quen huyện thái gia thì ? Cản trở ngươi chắc?”
Nghe từng lời từng chữ châm chọc như dao, La Kim Quế cũng nhịn nổi nữa.
Chỉ tay La Vân Khỉ mà mắng:
“Tiện nhân! Ngươi quen ai thì ? Cùng lắm nhà họ La bỏ tiền đút lót, vẫn giải quyết ! Đừng đằng chân lân đằng đầu!”
La Vân Khỉ khoanh tay, lạnh đáp :
“Được đằng chân lân đằng đầu là ngươi mới đúng! Ta mời ngươi đến chắc? Ngươi cho rõ, đây là Hàn gia, nhà họ La. Mau cút , đừng bẩn cửa nhà !”
“Ngươi…”
La Kim Quế tức đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh, thấy vớt vát gì, cũng chẳng buồn giả vờ nữa, nghiến răng nghiến lợi :
“La Vân Khỉ, ngươi cứ chờ đấy, sẽ khiến ngươi mặt!”
Lúc Hàn Diệp mới từ trong nhà bước , nhíu mày hỏi:
“Nàng là nàng? Không chứ?”
La Vân Khỉ khẽ gật đầu, :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-13-ta-chi-can-the-tu-cua-ta-12.html.]
“Không . Chàng cũng xem như thông minh, rằng đàn bà cãi thì nam nhân nên xen .”
Quả thật Hàn Diệp cũng nghĩ thế, đường đường là một nam tử, thể tranh chửi với nữ nhân. Nếu La Kim Quế dám động thủ, tự nhiên sẽ khoanh tay .
La Vân Khỉ tiếp:
“Khi còn ở nhà đẻ, con nhà từng ít khó , hôm nay mắng nàng một trận cũng coi như nhẹ . Về nếu nàng còn dám đến, cứ lánh mặt là , để tự xử lý. Đỡ để ánh mắt yêu tinh cứ dán lấy như móc câu, mà ghê tởm.”
“À , nếu chợ thì cũng đừng dẫn Tạ Tường Vi theo. Chàng là thê tử, cứ dắt một cô nương chạy tới lui, truyền ngoài thật chẳng ho gì.”
Nói xong, nàng bổ sung một câu:
“Thiếp đây cũng là vì cho thôi. Đào hoa thực sự của còn tới .”
“Đào hoa thực sự?”
Hàn Diệp nghi hoặc nàng, trầm giọng :
“Nàng cứ yên tâm, đời sẽ thích bất kỳ nữ nhân nào khác.”
La Vân Khỉ nhón chân, vặn nhẹ sống mũi cao thẳng của một cái, cợt :
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
“Đừng mấy lời đường mật đó nữa. Đợi đến khi thế nào là khuynh quốc khuynh thành, e là chẳng giữ lời .”
Nàng xoay trở nhà, Hàn Diệp nắm lấy bả vai kéo .
La Vân Khỉ xoay đối diện với , liền hỏi:
“Chàng gì?”
Hàn Diệp nghiêm túc nàng, từng chữ như khắc đá:
“Nàng là thê tử của , cho dù tiên nữ hạ phàm, cũng chỉ cần nàng.”
Đôi mắt trầm và chân thành khiến tim La Vân Khỉ đập rộn ràng, nghẹn lời một hồi cũng chẳng thốt nên câu.
Hàn Diệp nhanh chân bước nhà, lấy hai cái bánh còn từ hôm qua nhét áo, ngoảnh đầu mà :
“Ta đây.”
“Này! Đứng đó cho ! Chàng thể ăn thêm chút thức ăn hẵng ?”
Hàn Diệp chạy còn nhanh hơn thỏ, chớp mắt chẳng thấy bóng dáng .
La Vân Khỉ khổ:
“Lại hổ nữa … Cái gì chứ?”