Vương Thúy Châu chạy theo sau, miệng đầy nước bọt mắng mỏ: “Con ranh kia! Đứng lại đó cho ta! Ta nói thế cũng là vì cái nhà này!”
Nhìn thấy cửa phòng bà ta vừa mở là hơi nóng ùa ra, La Vân Khỉ trong lòng càng thêm căm phẫn, liền bước ra ngoài.
“Dung Dung, làm sao vậy?”
“Tẩu tử…”
Thấy La Vân Khỉ, Hàn Dung lập tức nhào tới, ôm chầm lấy chân nàng.
Giọng trẻ con nức nở: “Tẩu tử, Nhị di nương mắng tẩu là đồ chó má, muội không cho mắng thì bà ấy cấu véo muội.”
Nói xong lại òa khóc lớn, như thể chịu uất ức vô cùng.
Thấy dấu tay đỏ trên mặt Hàn Dung, La Vân Khỉ lập tức không nhịn nổi nữa, bế đứa trẻ rồi sải bước đi ra.
“Nhị di nương, bà có ý gì đây? Ta, La Vân Khỉ, nuôi bà ăn, cho bà ở, ta có điểm nào phụ bạc bà? Đến đồ ăn ta nuôi chó, nó còn biết vẫy đuôi cảm ơn, mà cho bà ăn rồi, lại hóa ra nuôi phải loài nghiệt súc à?!”
Vương Thúy Châu không ngờ La Vân Khỉ về sớm như vậy, mặt mày lúc xanh lúc trắng, nhưng vốn là hạng đàn bà chanh chua, chỉ ngẩn người một chút liền giở trò ăn vạ…
Chỉ tay vào mũi La Vân Khỉ, Vương Thúy Châu lớn tiếng mắng:
“Ta mắng ngươi là đồ chó má còn nhẹ đấy! Ly Nhi nhà ta mới lớn chừng ấy, ngày ngày để con bé trông quán, làm việc quần quật cho ngươi. Đừng tưởng ngươi cho chúng ta chút cơm ăn nước uống mà ta sẽ biết ơn ngươi! Nếu có cảm kích, ta cũng chỉ cảm kích cháu trai ta mà thôi!”
La Vân Khỉ giận đến bật cười, giọng lạnh như băng:
“Hừ! Lời này ngươi nói thật hay! Ăn mặc dụng cụ trong nhà này, chẳng phải đều là ta bỏ tiền ra? Còn chuyện trông quán, cũng là do Tô Ly Nhi tự nguyện, ta chưa từng ép uổng. Nếu ngươi thấy ta xử tệ với nàng, vậy thì mời đi nơi khác mà tìm kế sinh nhai, chẳng cần phải ở đây nói lời xằng bậy, dạy hư trẻ con!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-126-nhi-di-nuong-mang-tau-tu-la-do-cho-ma-22.html.]
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Vương Thúy Châu đập tay lên đùi, tru tréo:
“Cớ gì ta phải tự đi tìm sống? Đây là nhà của Hàn Diệp, ta là nhị di nương thân ruột của hắn, lẽ nào ta không được ở đây?”
La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng:
“Di thân thì sao? Chúng ta có hiếu nghĩa với song thân, chứ có ai dạy phải nuôi dưỡng dì không? Nếu thấy ở đây không thuận mắt, thì cũng đừng mặt dày mày dạn bám víu nữa!”
“Tiểu tiện nhân! Ngươi dám đuổi ta à!”
Vương Thúy Châu vung tay tát về phía La Vân Khỉ.
Một bàn tay từ sau lưng La Vân Khỉ vươn ra, chộp lấy cổ tay Vương Thúy Châu.
Người ra tay chính là Hàn Diệp.
Nhìn thấy Hàn Dung khóc đến đỏ cả mặt mày, vẻ mặt Hàn Diệp tức thì trầm xuống.
Hắn hất mạnh tay Vương Thúy Châu ra, giọng lạnh lùng:
“Tất cả trong nhà, từ cây kim sợi chỉ, đều là do nương tử ta cực khổ kiếm về. Nếu không có nàng, ba huynh muội ta đã c.h.ế.t đói từ lâu rồi. Nhị di nương nếu nói cảm ơn ta, thì đúng là bất nhân bất nghĩa. Đã thấy nơi đây không hợp, vậy phiền người tự mình tìm nơi dung thân.”
Đối với người di thân này, Hàn Diệp cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm. Việc giữ bà ta lại cũng chỉ là vì nể tình người mẫu thân quá cố, nhưng bà ta chẳng những không cảm kích, lại ngày ngày gây chuyện. Hắn đã sớm chán ngán.
Thấy Hàn Diệp mở miệng bênh vực La Vân Khỉ, Vương Thúy Châu lập tức ngồi bệt xuống đất, gào khóc như sấm.
“Hay lắm! Các ngươi thấy ta già rồi, liền bắt nạt ta! Tỷ ơi, tỷ dưới suối vàng hãy mở mắt mà xem đi, con tỷ giờ trong mắt chỉ có thê tử nó, chẳng còn ta là dì nữa! Chi bằng để ta đập đầu c.h.ế.t cho xong!”
Vừa dứt lời, bà ta liền bò dậy, lao đầu về phía cây cột bên cửa…