La Vân Khỉ rốt cuộc thể nhẫn nhịn thêm, dừng bước, lạnh lùng :
“Nhị di nương là ý gì? Ta ép Ly Nhi việc, thiếu ăn thiếu mặc cho các , cũng từng tỏ thái độ với ai, di nương cố ý kiếm chuyện?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Vương Thúy Châu hừ lạnh, phun một tiếng:
“Là kiếm chuyện? Không tại ngươi mắt cao hơn đầu, xem ai cũng chẳng gì !”
La Vân Khỉ lạnh, mắt thẳng Vương Thúy Châu:
“Vậy mỗi bước viện đều quỳ gối dập đầu với ? Xin , nhà chúng cái quy củ đó.”
“Ngươi…”
Vương Thúy Châu cãi chẳng La Vân Khỉ, liền trỏ tay về phía Hàn Diệp, cao giọng quát:
“Hàn Diệp, ngươi chẳng lẽ quản thê tử ?”
Sắc mặt Hàn Diệp cũng liền trầm xuống, lạnh lùng đáp:
“Nương tử của điều gì sai trái mà quản? Nhị di nương nếu cảm thấy ở đây thuận ý, thì cứ dọn nơi khác.”
Tô Ly Nhi vội vàng lên tiếng:
“Mẫu , đừng nữa. Tẩu tử cả ngày vất vả .”
Nàng đưa tay đẩy Vương Thúy Châu trong phòng.
Vương Thúy Châu tức đến mặt đỏ tía tai, còn mắng thêm, Tô Ly Nhi đưa tay bịt miệng.
Nàng hạ giọng nhỏ:
“Nếu thật sự nghĩ cho con, thì chớ gây chuyện vô cớ. Người cũng chẳng đuổi La Vân Khỉ .”
Vương Thúy Châu hất tay nhi nữ , hầm hừ phịch xuống một bên.
Tô Ly Nhi khẽ liếc bà một cái, ánh mắt lạnh lùng, mang lấy nửa phần tình mẫu tử.
Từ thuở còn ở nhà, chỉ cần trái ý là Vương Thúy Châu liền chửi bới thậm tệ. Tô Ly Nhi cũng sớm chịu đủ. Lần đến bên Hàn Diệp, ngoài ý lưu , trong lòng nàng còn mang nhiều toan tính…
“Vậy tính ? Ta cái ả thuận mắt, cả ngày vênh váo hống hách.”
Tô Ly Nhi lạnh nhạt đáp:
“Không thuận mắt cũng chịu. Trước khi biểu ca quan trường, gánh vác cả nhà chính là nàng . Nay mà nàng bỏ , thì ngay cả việc biểu ca dự hội thí cũng chắc.”
Vương Thúy Châu trầm mặc hồi lâu, hạ giọng hỏi:
“Ý ngươi là... đợi khi Hàn Diệp quan , hẵng trở mặt?”
Tô Ly Nhi bà mà :
“Bằng thì còn cách gì hơn?”
Thấy nhi nữ dám chuyện với như , Vương Thúy Châu nổi trận lôi đình, liền rút đế giày đánh tới:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-123-bat-ke-di-dau-ta-deu-muon-mang-theo-nang-22.html.]
“Con tiện nhân, ai dạy ngươi cái thói ngang ngược ! Ta là mẫu ngươi, chẳng nô tì gì của ngươi!”
Tô Ly Nhi nhanh nhẹn lách sang một bên né tránh, điềm nhiên :
“Con ăn cơm đây. Nếu ăn thì cứ ở phòng mà nghỉ ngơi.”
Nói đoạn nàng lưng rời , bỏ Vương Thúy Châu tức tối đến nỗi thở phì phò, đó đành sửa sang y phục cũng bước phòng chính.
-------------------------------
Trong phòng chính, cả nhà dùng cơm, ai nấy đều im lặng, khí ngột ngạt lạ thường.
La Vân Khỉ ăn mấy đũa liền buông đũa:
“Ta vườn xem thử dưa hấu thế nào.”
Hàn Diệp cũng :
“Ta cũng no .”
Hắn buông đũa theo nàng.
Ra đến hậu viện, Hàn Diệp đuổi kịp nàng:
“Nương tử, nàng giận ? Nếu nàng buồn bực thì cứ đánh vài cái, đừng giấu trong lòng.”
La Vân Khỉ khẽ nhún vai, lạnh nhạt đáp:
“Không gì. Sóng to gió lớn đều vượt qua , chẳng lẽ sợ một nhị di nương nhỏ nhoi?”
Hàn Diệp cũng gật đầu:
“Đích thật là bà quá đáng. Ta sẽ nghĩ cách để bà và Ly Nhi ở riêng.”
La Vân Khỉ nhạt:
“Chàng nghĩ cách gì chứ? Chẳng lẽ còn móc tiền mua nhà riêng cho họ? Cứ để . Chờ sang xuân năm , nếu kinh thành, sẽ theo , còn căn nhà thì cứ để cho họ.”
Nghe thấy nàng sẽ theo kinh, ánh mắt Hàn Diệp lập tức sáng rỡ, nắm lấy tay nàng:
“Nương tử vốn nên theo . Dù đến chân trời góc bể, cũng nhất định mang nàng theo cùng.”
La Vân Khỉ bật duyên:
“Đây là đó, nuốt lời.”
Hàn Diệp nghiêm mặt gật đầu:
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
----------------
Ngay lúc , một bóng dáng yểu điệu khuất bên tường, lặng lẽ dõi theo tất cả.
Trong đôi mắt tràn đầy ghen tị, nàng siết c.h.ặ.t t.a.y áo.
"Muốn bỏ rơi mà kinh thành? Không dễ ."