Hàn Diệp nào rõ? tình khó dứt, nhất là khi vị nhị di nương dung mạo giống mẫu . Chỉ là nếu bà cứ tiếp tục như , thì quả thật quá phận .
Cho nên nãy mới bước .
Ở bên La Vân Khỉ nửa năm, cũng hiểu rõ tính tình nàng.
Chưa từng oan uổng , cũng từng dung túng kẻ .
Tựa như Tạ Tường Vi và Lý Nhị Nương, chính là hai đối lập sống động.
Nhị di nương quá đáng đến thế, nếu để nàng phát tiết, e là trong lòng khó yên.
Đợi đến khi trong nhà vang lên tiếng xoong nồi lách cách, Hàn Diệp mới dẫn hai đứa nhỏ bước viện.
“Phu quân, về .”
La Vân Khỉ xoay , nở nụ tươi tắn.
Nhìn tiểu thê tử gắng gượng nở nụ , trong lòng Hàn Diệp càng thêm áy náy.
“Ừ, về . Ta nhóm lửa, nàng nấu cơm nhé.”
Hàn Diệp đặt xuống, chuẩn lấy củi nhóm bếp, nhưng La Vân Khỉ chặn .
“Chàng cũng mệt cả ngày , nghỉ một lát .”
“Ta thì bận rộn gì , cả ngày chỉ sách thôi. Là nương tử mới thật sự vất vả, hết trong ngoài, chẳng nhàn rỗi chút nào.”
Hàn Diệp cố tình lớn tiếng, quả nhiên, Vương Thúy Châu ở trong nhà đều rõ từng chữ.
Bà tức đến nghiến răng, khẽ phì một tiếng, thấp giọng mắng:
“La Vân Khỉ đúng là mồ tổ bốc khói, gả cho một nam nhân thấu tình đạt lý đến thế? Ly nhi , nếu ngươi thể gả cho biểu ca ngươi, tất cũng sẽ thương yêu như .”
Tô Ly Nhi ở bên, hé lời, chỉ đưa mắt đông ngó tây, lòng khó dò.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Thấy nhi nữ lên tiếng, Vương Thúy Châu liền giơ tay véo mạnh tai nàng một cái.
“Ngươi thấy gì hả?”
Tô Ly Nhi đau đến hít một , nhỏ giọng đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-116-nguoi-ta-ga-la-han-diep-khong-phai-ba-vuong-thuy-chau-22.html.]
“Nghe thấy , nương.”
Vương Thúy Châu trừng mắt lườm nàng:
“Đã còn mau ngoài thể hiện chút ân cần!”
Tô Ly Nhi vội vàng dậy, mở cửa bước ngoài.
“Tẩu tử, món nào cần rửa rau ? Để cho.”
Âm thanh rụt rè vang lên từ phía , chính là Tô Ly Nhi.
Đối với biểu của Hàn Diệp, La Vân Khỉ chẳng là cảm tình, nhưng cũng chán ghét. Chỉ cảm thấy nhút nhát, mẫu đanh đá đè đầu cưỡi cổ nên chẳng dám hé lời.
Nàng mỉm bảo:
“Không cần , tẩu .”
Hàn Diệp thấy thê tử cực nhọc, bèn lên tiếng:
“Để Ly nhi giúp , chẳng lẽ chuyện gì cũng để một nàng ? Giờ trong nhà nhiều , việc nên chia gánh vác.”
La Vân Khỉ ngẩng đầu lên, thấy Hàn Diệp đang đầy lo lắng, ngọn lửa bốc lên trong lòng bỗng chốc tắt ngấm.
“Cũng . Vậy thì , tẩu rửa thịt.”
Nói nàng đặt rổ rau xuống, xách chậu giếng viện múc nước.
Vương Thúy Châu trong nhà thấy, tức giận đến nghiến răng. Chẳng lẽ cái họ Hàn ai cũng sủng nịnh thê tử như ? Năm xưa phụ cũng một mực nuông chiều đại tỷ bà. Vậy mà đến lượt bà thì ? Lại gả cho một tên chỉ ăn nhậu, sớm c.h.ế.t yểu, để bà chịu cảnh góa bụa khốn khổ thế . Nếu , bà đến nỗi lăn lóc đến mức .
Nghĩ , càng giận Tô Ly Nhi nên . Bảo nó lấy lòng Hàn Diệp, thế mà nó chạy lấy lòng La Vân Khỉ. Chẳng chỉ rửa mấy bó rau thôi , chẳng lẽ cực nhọc đến thế?
Tô Ly Nhi thì vẫn lẳng lặng việc, tuy tuổi còn nhỏ nhưng thu dọn đấy, tay chân lanh lẹ, gọn gàng. Nhìn nàng ít lời, ít chuyện, La Vân Khỉ cũng âm thầm sinh vài phần thiện cảm.
Bữa cơm hôm đó, bàn thì tâm tư mỗi kẻ một ngả. Đến khi cơm canh dọn lên, Vương Thúy Châu mới đong đưa từng bước, bộ tịch bước .
Thấy mâm sườn to đầy sắc hương vị, bà suýt chảy nước miếng.
cũng nhanh chóng bắt bẻ chuyện.
Bà bèn mở miệng :
“Hàn Diệp còn dự kỳ thi lớn, dọc đường tránh chuyện cần bạc lo liệu. Ngươi tiêu xài xa hoa thế , chẳng là ngăn cản nó kinh ứng thí ?”