Vĩnh Định thành.
Hàn Diệp và Lưu Thành Vũ đến nơi, chọn một khách điếm gần trường thi chốn nghỉ ngơi, tiếp tục dùi mài kinh sử.
Lưu Thành Vũ ở buồn chán, bèn đem bức họa La Vân Khỉ đưa dán khắp nơi, bận rộn suốt hai ngày vẫn kết quả gì, trong lòng khỏi chán nản.
Giữa trưa ngày hôm , Hàn Diệp khỏi phòng định cùng Lưu Thành Vũ tiếp tục tìm kiếm, mở cửa chạm mặt Phương Lộc Chi.
“Phương công tử.”
Hàn Diệp chắp tay chào, xem như lễ độ.
Sắc mặt Phương Lộc Chi khẽ biến, nhưng liền nở nụ :
“Hóa là Hàn công tử, chúng quả là duyên. A Phúc, mang dưa hấu đây, trời nóng như thế, cùng chia ăn giải nhiệt.”
Tiểu tư lời, từ trong xe mang một quả dưa hấu lớn, ánh mắt Hàn Diệp lập tức tối sầm — hiển nhiên, đó là dưa do La Vân Khỉ đưa.
Dù nàng tuyệt gì quá giới hạn lưng , trong lòng vẫn khỏi thấy khó chịu.
Tuy là , nhưng Hàn Diệp ngoài mặt lộ điều gì, chỉ mỉm nhàn nhạt:
“Đa tạ Phương công tử, dưa hấu nhà cũng , ăn nhiều cũng chẳng thấy ngon lành gì. với Phương công tử, e rằng là vật quý hiếm. Xin cứ tự nhiên, và Thành Vũ còn việc tìm , xin cáo từ .”
Thấy Hàn Diệp mang theo Lưu Thành Vũ rời , sắc mặt Phương Lộc Chi trầm xuống, nặng nề hừ một tiếng:
“A Phúc, chúng lên lầu.”
Vào đến phòng, A Phúc nhịn :
“Hàn Diệp hẳn nhận quả dưa, thiếu gia, lời … e là .”
Phương Lộc Chi hừ lạnh:
“Không thì chứ?”
A Phúc le lưỡi dám thêm, đợi hai thu dọn hành lý xong, mới hỏi tiếp:
“Thiếu gia, đến Vĩnh Định thành, nên thăm biểu tiểu thư ?”
Phương Lộc Chi tâm tình chẳng , phất tay áo :
“Mai hãy .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-106-dua-hau-nha-ta-cung-co-chang-thay-ngon-lanh-gi-22.html.]
Ngoài khách điếm, Hàn Diệp và Lưu Thành Vũ đến cổng thành, cáo thị dán hôm qua dán đè lên, Lưu Thành Vũ dán thêm hai bức họa Tạ Tường Vi, còn Hàn Diệp từ đầu tới cuối một lời.
Lưu Thành Vũ tính tình thẳng thắn, nhịn hỏi:
“Hàn đại ca, giận đại tỷ vì chuyện quả dưa ?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Hàn Diệp lắc đầu:
“Không .”
Lưu Thành Vũ liền :
“Đại tỷ là thế nào, Hàn đại ca còn rõ hơn . Ta nghĩ nàng chẳng qua mang ơn Phương gia, nên mới gửi chút lễ vật.”
Hàn Diệp khẽ “ừm” một tiếng. Từ chuyện bản vu oan, đến việc Tạ Tường Vi mất tích, quả thực nhà chịu ơn Phương huyện lệnh ít. thứ Phương Lộc Chi — rõ ràng đơn giản chỉ là “ơn nghĩa”.
Hắn cúi mắt xuống, trầm giọng :
“Ta đều hiểu, thôi, chúng về phòng , chuyện đừng nhắc nữa.”
Chỉ còn hai ngày nữa là tới kỳ thi, vì để xứng đáng với bao tâm huyết mà La Vân Khỉ bỏ , Hàn Diệp nhất định dốc hết sức , gấp trăm gấp ngàn cũng tiếc.
Hai men theo đường lớn, vội vã về khách điếm. Nào ngờ, từ con hẻm bên cạnh chợt một thiếu nữ vận xiêm y màu vàng chạy , bất ngờ đụng thẳng Hàn Diệp.
Thiếu nữ hình khẽ nghiêng, suýt nữa thì ngã xuống, Hàn Diệp theo phản xạ vội vươn tay đỡ lấy.
Thiếu nữ ngẩng đầu, lộ gương mặt đôi mắt sáng như thu thủy, răng trắng như ngọc, dung nhan thanh tú thoát tục.
Thấy Hàn Diệp hình cao ráo tuấn tú, phong thần tuấn lãng, nàng khỏi sững , khẽ hé môi kinh ngạc.
“A… ngươi…”
Hàn Diệp vội buông tay, lùi một bước, ôm quyền hành lễ:
“Tại hạ vô tình mạo phạm, xin cô nương thứ .”
Trông thấy ôn hòa lễ độ, thiếu nữ má hồng ửng đỏ, vội đáp:
“Không… .”
Lời còn dứt, một nha từ phía thở hổn hển chạy tới:
“Đại tiểu thư, dù gấp gặp biểu thiếu gia cũng cần chạy vội như thế a, mệt c.h.ế.t nô tỳ !”
Thiếu nữ mặt đỏ như son, chỉ khẽ cúi đầu với Hàn Diệp xách váy chạy mất.