La Vân Khỉ gật đầu:
“Được. Chút nữa sẽ bảng giá dán cửa, để các ngươi kiếm tiền, để dân chúng tốn kém.”
Lúc cửa cũng tụ tập ít dân thường, liền đồng thanh hoan hô.
Gã béo lập tức đồng ý. Trong mắt , La Vân Khỉ cũng là bán rau, dù chủng loại nhiều hơn một chút, cũng đến mức lỗ vốn bán hàng.
Tạm thời hai bên đạt thỏa thuận, đều lượt dậy.
Bỗng từ xa một hán tử hình cao lớn chạy tới, lao thẳng về phía La Vân Khỉ.
“Ả tiện nhân , là cái thá gì mà định giá cho chúng ?!”
Hàn Diệp bên hông nhà, thấy ánh d.a.o loé lên, lập tức hình như điện lao , một tay túm lấy cổ áo tên .
Người ai khác, chính là Tần Tỏa Trụ đang đầy lửa giận.
Hắn định tay với La Vân Khỉ, chợt thấy cổ siết , liền phản ứng đánh trả.
Hàn Diệp thủ linh hoạt, tránh khỏi mũi dao, tung cước đá mạnh sườn tên .
Tần Tỏa Trụ lảo đảo quỳ rạp xuống đất, Hàn Diệp tiến thêm một bước, đá cổ tay , con d.a.o mổ lợn liền rơi xuống.
Lúc La Vân Khỉ mới sực tỉnh, thì gã định g.i.ế.c !
Hàn Diệp giáng thêm một quyền, đánh ngã nhào xuống đất. Mọi xung quanh đều kinh ngạc đến c.h.ế.t lặng.
Không ai ngờ một thư sinh tuấn tú như , võ nghệ cao cường đến thế.
“Ngươi là ai, vì động thủ với nương tử của ?!”
Hàn Diệp đưa chân đạp chặt lên cổ tay Tần Tỏa Trụ, thanh âm trầm thấp lạnh như sương tuyết, mang theo sát khí khiến rợn tóc gáy.
Tần Tỏa Trụ ngờ chỉ trong một chiêu chế ngự, nhất thời ngây ngẩn, há miệng mắng lớn, nước bọt bay tứ tung:
“Lão tử họ Tần, tên Tỏa Trụ, ngươi là thứ chó má gì mà dám động ?”
Chân Hàn Diệp ấn mạnh xuống, Tần Tỏa Trụ lập tức hét lên thảm thiết như heo chọc tiết.
“Ta là phu quân của nàng.”
Một câu lạnh nhạt, như sét đánh ngang tai.
Tần Tỏa Trụ lập tức biến sắc, sực nhớ đến lời đồn phu quân của La Vân Khỉ từng g.i.ế.c , nhất thời hoảng loạn, run giọng cầu xin:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-101-gap-go-chon-tu-la-gia-vi-lau-cay-da-can-22.html.]
“Hảo hán tha mạng!”
Lời còn dứt, chợt phía vang lên một tiếng trong trẻo, đĩnh đạc:
“Giữa thanh thiên bạch nhật dám cầm d.a.o hành hung, , bắt tên ác dân cho bản công tử!”
Đám đông lập tức tách hai bên, chỉ thấy một công tử văn nhã, dung mạo tuấn tú, tay phe phẩy quạt xếp bước , phía còn hai nha dịch mặc quan phục theo hầu.
Người đó ai khác, chính là Phương Lộc Chi – công tử của huyện lệnh Phương đại nhân.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Ban đầu chỉ định đến thăm La Vân Khỉ, chẳng ngờ đến nơi thấy cửa tiệm nàng vây kín, liền sai tiểu tư về gọi nha dịch. Nào ngờ thực sự bắt gặp hại nàng.
“Có thuộc hạ!”
Hai nha dịch bước lên, lập tức áp giải Tần Tỏa Trụ .
Thấy Phương Lộc Chi xuất hiện, Hàn Diệp khẽ cau mày, nhưng ngay đó liền khôi phục vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Hắn chắp tay thi lễ, nhàn nhạt :
“Đa tạ Phương công tử tay tương trợ.”
Phương Lộc Chi phe phẩy quạt, mỉm nhã nhặn:
“Chuyện nhỏ, đáng nhắc tới. Huống hồ La cô nương là dân bản huyện, bản công tử là nhi tử huyện lệnh, đương nhiên nghĩa vụ bảo vệ.”
Hàn Diệp đưa mắt La Vân Khỉ một cái, chắp tay nữa:
“Phương công tử tấm lòng rộng rãi, khiến Hàn mỗ vô cùng khâm phục. Thay mặt nương tử, tại hạ xin đa tạ.”
Chỉ một ánh mắt thôi, cũng đủ khiến La Vân Khỉ cảm thấy điềm chẳng lành.
Cho dù Hàn Diệp hiểu lầm, thì trong lòng hẳn cũng khó tránh ghen tuông.
Giống hệt như cách nàng từng đối với Quan Tuyết Yến …
Quả nhiên, hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở lạnh lùng:
【Độ hảo cảm nam chủ giảm 10, dưa hấu gỡ xuống. 】
【Độ hảo cảm nam chủ giảm 10, gia vị lẩu cay gỡ xuống. 】
Má nó chứ!
La Vân Khỉ suýt nữa buột miệng chửi thề.
Món lẩu cay nàng yêu thích nhất, thế là… bay màu!