Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 7
Cập nhật lúc: 2024-06-12 21:29:20
Lượt xem: 1,838
Hứa cứ lải nhải mãi với ta về người trong lòng hắn. Ta chỉ biết phụ họa, gật đầu, hoặc mỉm cười cho phải phép. Đối mặt với sự lạnh nhạt của ta, hắn cũng biết ta không hề ghen tuông. Nhưng có một ngày, trên mặt hắn thoáng chút áy náy, còn như người mất trí mà nắm lấy tay ta.
"Nguyệt Ảnh, nàng đừng suy nghĩ nhiều. Ta chỉ là tìm chuyện để nói, nàng luôn không để ý đến ta. Ta nhất thời sốt ruột, nghĩ nàng và Vận Nùng thân thiết, thường xuyên cùng nhau đến vấn an phụ hoàng mẫu hậu, cùng nhau bồng con trò chuyện. Ta chỉ mong có thể hòa hoãn quan hệ với nàng một chút."
Đúng vậy, ta vẫn là kẻ không hiểu chuyện mà buông tay chàng ra, nói với hắn: "Điện hạ đã lo xa rồi. Thiếp sẽ không vì Thái tử phi mà buồn lòng với điện hạ. Hai người tình cảm sâu đậm, thiếp chỉ biết chúc phúc. Còn chúng ta, điện hạ, thiếp là trắc phi của chàng, là mẹ ruột của con gái chàng. Đó chính là mối quan hệ của chúng ta. Có gì cần phải hòa hoãn đâu?"
Nghe những lời này, nét mặt hắn trở nên phức tạp, ta không thể hiểu được. Chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng mơ hồ. Rồi hắn chậm rãi mở miệng: "... Ta đã nói rõ ràng với nàng rồi, về chuyện đêm đó, ta rất hối hận. Ta đã nhiều lần gạt bỏ thân phận trữ quân, đến chỗ nàng mà bị cự tuyệt, chẳng lẽ vẫn chưa đủ chân thành hay sao?"
Hắnlại thở dài, nói: "Ban đầu, ta có chút giận dữ. Ta cảm thấy nàng được đà lấn tới, làm quá mọi chuyện lên. Nhưng ta cũng biết mình có lỗi, nên không tiện nói gì. Sau đó ta nói với Vận Nùng, nàng ấy nói nàng từ nhỏ đã là thiên kim tiểu thư, sao có thể chịu được nỗi ấm ức như vậy, bảo ta xin lỗi nàng. Nhưng nàng không để ý đến ta. Sự xa cách với ta lại càng thêm sâu sắc."
Khi nghe thấy hai từ "được đà lấn tới" và "làm quá mọi chuyện lên", ta không thể nghe thêm bất cứ lời nào nữa. Đầu óc ta chỉ nghĩ đến việc lát nữa sẽ cãi lại hắn ra sao. Hắn dựa vào đâu mà nói như vậy, chỉ vì hắn là Thái tử cao cao tại thượng? Chỉ vì ta là một nữ nhân bị ép gả cho hắn?
Rồi hắn lại nói: "Nhưng rồi Thiền Nhi ra đời. Trong lòng ta, ta còn yêu thương con bé hơn cả Tri Ý, con bé giống ta, lại là đứa con đầu lòng của ta. Ta liền quyết tâm phải có được sự tha thứ của nàng. Ta không muốn nàng cả đời cứ nghĩ rằng, nàng mang thai con bé trong một đêm sai lầm. Con của chúng ta, không phải là ngẫu nhiên, mà là ý trời."
Vận Nùng, Thiền Nhi. Trong những lời hắn nói, chẳng có chữ nào dành cho ta. Lòng ta lạnh lẽo, nhưng chẳng muốn trút giận lên hắn chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/7.html.]
Ta đáp lại: "Điện hạ. Thiền Nhi không phải chỉ là con của chàng. Ta sẽ không bao giờ cho rằng con bé là một sai lầm. Con bé là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho ta, là người ta yêu thương nhất trên đời này, cũng là hy vọng để ta sống tiếp những ngày còn lại. Điện hạ, thiếp chưa từng mong cầu tình yêu của chàng. Và mãi mãi cũng sẽ không. Về thái độ của thiếp, thiếp nghĩ không phải vì xuất thân của thiếp, mà chỉ vì một điều, thiếp là một con người. Thiếp sẽ biết đau khổ, sẽ biết buồn đau."
Nghe những lời này, hắn cau mày ngay lập tức. Đối với việc ta không chịu khuất phục, ta nghĩ hắn sẽ nổi trận lôi đình, hoặc cười khẩy rồi bỏ đi. Nhưng hắn chỉ thở dài một tiếng. Rồi nói một câu mà ta thấy thật khó hiểu. "Thực ra, ta mong nàng hãy mong cầu."
Ta nghe xong, trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng dường như cũng đã hiểu. Hắn hy vọng ta buông bỏ để đổi lấy sự an lòng cho hắn. Hy vọng bằng sự cam chịu của một nữ nhân, hắn có thể tiếp tục cuộc sống được mọi người tung hô. Thật đáng tiếc, ta lại không phải người như vậy. Nói thật lòng, hắn cũng không phải người xấu. Chỉ là sự ích kỷ của hắn thật đáng chê cười.
Cuộc trò chuyện hôm đó lại kết thúc trong không vui. Ta nghĩ đến cuối cùng, ngay cả giả vờ cũng chẳng muốn. Hắn cũng đã một tháng không đến thăm ta nữa. Ta cũng chẳng muốn nghĩ xem là vì lý do gì. Chỉ là không hiểu vì sao Tần Vận Nùng lại nhất định phải nhúng tay vào chuyện này. Thực ra lần mang thai này của nàng ấy không tốt, thai kỳ rất vất vả. Ngày sinh nở cũng đã sinh suốt cả một ngày. Nàng ấy vẫn chưa hồi phục tốt. Vậy mà vẫn luôn gọi ta đến để khuyên giải. Nói với ta rằng Thái tử thực ra rất tốt.
Thái tử phi bày tỏ lòng biết ơn với ta một cách công khai. Nàng mang bệnh nặng mà vẫn đích thân đến cảm tạ. Thấy nàng sắc mặt nhợt nhạt, ta thật đau lòng, vội vàng đưa nàng về.
Có lẽ nàng vẫn chưa yên tâm, sai người đưa đến hết lượt quà này đến lượt khác. Sự phong phú chẳng kém gì những phần thưởng được ban trong đêm trừ tịch từ trong cung.
Dung cô cô chỉ đạo đám cung nhân của ta đem hết thảy phần thưởng cất vào kho. Nàng bận rộn một hồi lâu, đến tối trải đệm chăn cho ta vẫn còn cau mày.
Thấy Dung cô cô như vậy, ta thấy đáng yêu quá đỗi, không nhịn được bật cười. Ta trêu nàng rằng: "Không phải đã quyết tâm làm quản gia rồi sao, thế nào, bận rộn một hồi đã mệt rồi à?"
Nghe vậy, Dung cô cô không vội đáp, khép cửa cài then, rồi khẽ thì thầm: "Gửi đến lắm thứ thế này, chẳng khác nào xem nương nương nhà ta như kẻ làm thuê."