Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 53
Cập nhật lúc: 2024-06-14 11:27:24
Lượt xem: 1,183
Ta chung quy chỉ là một pho tượng Bồ Tát bằng đất sét, những kẻ từng đưa ta qua sông, cuối cùng đều c.h.ế.t đuối cùng ta trong dòng sông định mệnh.
Lần thứ ba ta nôn ra máu, ngự y chẩn đoán chứng bệnh nan y. Ta bảo người giữ kín, chỉ dùng thuốc thang cầm cự. Giống như Tần Vận Nùng năm xưa.
Thôi vậy, nợ trần gian, vay trả cũng là lẽ thường.
Đôi khi trong đêm vắng, ta tự vấn lòng mình - Rốt cuộc đời này ta là may mắn hay bất hạnh?
Thời gian thấm thoát trôi qua, con trai út của ta nay đã là Thái tử, mười sáu tuổi, luôn ghi nhớ lời dạy của huynh trưởng. Nó là một vị Thái tử tài đức, quần thần dưới trướng cũng hết mực tận tâm. Trải qua bao thăng trầm, mẫu tộc họ Nguyễn của ta lại là dòng dõi hiển hách nhất kinh thành. Người đệ đệ cùng phụ khác mẫu của ta cũng là tân Thừa tướng.
Nhưng ta biết, khi chọn phi tần cho Thái tử, hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến nữ nhi họ Nguyễn của ta nữa.
Ta thấy lòng nhẹ nhõm, sẽ không còn ai phải chịu đựng giày vò như ta đã từng.
Thế nhưng Hoàng đế vẫn một mực muốn chất nữ của Tần Vận Nùng làm Thái tử phi, ta cũng không nói gì thêm. Ta đã xem qua, đứa trẻ ấy rất đoan trang, dung mạo cũng không giống người nhà họ Tần. Giờ đây con trai ta không cần một gia đình thông gia quyền thế nữa, để tránh ngoại thích chuyên quyền, chỉ có thể cưới một thiếu nữ xuất thân bình thường.
Mẫu thân của Tần Vận Nùng đã qua đời từ lâu, sự nhẫn nhịn của phụ thân hắn cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/53.html.]
Kể từ ngày Giải Ý thành hôn, ta không còn uống thuốc nữa.
Suốt mười mấy năm qua, ta đã làm tròn bổn phận của một Hoàng hậu, mang đến cho hắn một hậu cung tuy có giai lệ nhưng luôn yên bình. Các con ta đều đã trưởng thành, Thiền Nhi đã yên bề gia thất, Giải Ý thì trầm ổn, tương lai chắc chắn sẽ là một bậc đế vương hùng tài hơn cả phụ hoàng.
Ngay đêm ta ngừng thuốc, ta cảm thấy hồn phách như bị rút ra khỏi thân xác từng chút một. Cơ thể run rẩy không ngừng, ho khan không dứt. Nhưng sau khi ho ra máu, ta lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hắn vội vàng trở về từ nơi khác, y phục còn chưa chỉnh tề. Vẫn còn vương vấn xuân sắc, hắn ôm chặt lấy ta. Thật đáng tiếc, ta chán ghét vô cùng, nhưng lại không còn chút sức lực nào để thoát ra.
"Ta muốn đi rồi, không muốn diễn trò với chàng nữa." Ta lạnh lùng nhìn người phu quân không còn trẻ trung nữa của mình, sắc mặt hắn tái nhợt, đã không còn giữ được khí thế năm xưa. Hắn uống quá nhiều rượu, dùng quá nhiều tiên đan để kéo dài tuổi thọ, nhưng sinh mệnh lại ngày càng yếu ớt.
Nhưng dù vậy, những đêm của hắn chưa bao giờ trống vắng như ta. Có lẽ là linh cảm của người sắp lìa đời, ta có dự cảm rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nơi suối vàng.
"Nguyệt Ảnh, xin nàng, xin đừng rời xa ta!" Hắn không màng đến sự lạnh nhạt của ta, dùng thân thể yếu ớt ôm chặt lấy ta hơn.
"Bao năm qua, chàng vẫn chỉ biết nói câu đó. Miễn Miễn, Vận Nùng, phụ mẫu chàng, chàng chẳng giữ được ai. Tại sao ta lại là ngoại lệ?" Ta lau vết m.á.u nơi khóe miệng lên vai hắn.
"Lúc này ta đang hấp hối, vẫn còn chút sức lực để dây dưa với chàng. Ngoài câu nói vô dụng đó ra chàng còn biết nói gì nữa, chi bằng để các con ta từ ngoài cung vào thăm ta." Ta bình tĩnh nói.
Hắn đứng dậy, khóc lóc thảm thiết như thuở còn trẻ: "Nàng là trái tim của trẫm, là người trẫm yêu thương nhất. Là trẫm không tốt, xin nàng, xin đừng rời xa trẫm."