Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 50
Cập nhật lúc: 2024-06-14 11:26:17
Lượt xem: 947
Theo lời nhờ vả của gia tộc, ta đã nâng đỡ người đệ đệ này. Hoàng đế vẫn khá tin tưởng ta, có lúc cũng cho phép ta âm thầm tham gia triều chính.
Bởi vì hoàng đế của chúng ta hiển nhiên sẽ không trở thành một vị vua có nhiều công trạng, hắn trên triều chính trước giờ vẫn luôn dựa dẫm vào thầy của hắn và nội công của ta, trong hậu cung thì luôn dựa dẫm vào ta. Hắn dường như mãi mãi không lớn, cả đời này đều dựa dẫm vào người khác. Lo sợ nhưng lại chẳng có cách nào.
Chỉ trong vài năm nay, trong mắt hắn, tất cả những phẩm chất từng thu hút hắn ở ta, cô nươngi kiêu ngạo dường như hắn cả đời cũng không thể chinh phục được, bỗng chốc biến thành hình mẫu của tất cả những nữ nhân tốt trên đời, hình mẫu mà hắn đã quen thuộc từ nhỏ.
Hắn cảm thấy vô vị, thất vọng. Cảm thấy ta và mẫu thân hắn, người thê tử đầu của hắn đều chẳng có gì khác biệt. Đau lòng nhất là, trong cung này ai ai cũng giữ lễ cẩn trọng, hắn rốt cuộc không tìm được người nữ nhân thứ hai giống như ta.
Thật ra, ta ít nhiều cũng có chút cố ý, ta phát hiện ta càng thuận theo hắn, hắn lại càng thấy vô vị. Nhưng mà, hơn hết, đây chính là sự thay đổi mà một người nữ nhân không thể tránh khỏi, là một đời không thể thoát ra của một nữ nhân bị giam cầm trong cung.
Ta cũng muốn mãi là cô nươngi dẫn theo đầy sân đầy tớ trèo tường leo cây, trêu mèo chọc chó. Nhưng rốt cuộc không thể nữa rồi, phải không?
Ta phải xử lý công việc, ta phải dạy dỗ con cái, ta phải tưởng nhớ người xưa, ta phải nâng đỡ gia tộc, ta phải quan tâm đến phu quân, quan tâm đến người mà ta vô số lần muốn hãm hại nhưng lại vì con cái mà không đành lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/50.html.]
Ta thậm chí mệt mỏi đến quên mất, hắn mới là nguồn gốc nỗi buồn lớn nhất của ta. Hắn u uất, ta lại nào có vui vẻ gì. Ngày tháng cứ thế mà trôi qua. Một đời người rất nhanh thôi.
Cuối cùng cũng qua thêm mấy năm, đến khi Thiền Nhi đến tuổi cập kê. Phụ hoàng của nàng không nỡ gả nàng đi, nhưng biết làm sao khi trong lòng đứa trẻ này đã có người. Chính là Phương An, người từng bị nàng thả chó đuổi. Phương An hơn Thiền Nhi đến mười tuổi, đã từng có thê tử, còn để lại hai đứa con trai.
Ta cũng không biết nàng thích hắn từ khi nào. Nhưng hôn sự này trong mắt chúng ta quả thực hoang đường, ta và hoàng đế thế nào cũng không ngăn được, đập đồ, nháo tuyệt thực. Thế là chúng ta chỉ còn cách bắt đầu từ gốc rễ. Chúng ta tìm Phương An, bảo hắn tự nói với công chúa rằng không thể cưới nàng.
Ai ngờ Phương An quỳ sụp xuống, cầu xin chúng ta gả công chúa cho hắn. Hoàng đế phẫn nộ nói sẽ g.i.ế.c hắn.
Phương An không giải thích thêm một lời, chỉ nói, nếu không cưới công chúa, hắn nguyện cả đời không cưới, cũng không nạp thêm nữ nhân nào khác, chỉ ở vậy nuôi hai đứa con.
Ta suy nghĩ một chút, thở dài một hơi, ta và hoàng đế, đôi phu thê đã sớm đồng sàng dị mộng, nhìn nhau một cái, rồi chấp thuận hôn sự này.
Thiền Nhi sao có thể không giữ ý tứ như vậy, chúng ta nói sang năm mùa xuân sẽ tổ chức hôn lễ. Nàng nhất quyết đòi cuối năm nay phải thành hôn. Khâm thiên giám tính toán một hồi, cuối cùng định ngày hôm đó, tuyết rơi nhiều vô kể. Đúng là một đứa không có lương tâm, lúc xuất giá đến khóc cũng không khóc, ta và Ôn Thục Nhi ở phía sau khóc đến không đứng dậy nổi, nàng cũng không phát hiện ra.
Đệ đệ Thái tử của nàng, Cố Tri Ý, rất dựa dẫm vào nàng, nói gì cũng đòi cưỡi ngựa đưa tỷ tỷ về nhà chồng, còn trên ngựa còn bế theo đệ đệi Cố Giải Ý.