Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 5
Cập nhật lúc: 2024-06-12 21:28:06
Lượt xem: 1,699
Về phần Ôn Lương đệ, tính tình mềm mỏng, trông có vẻ dễ gần. Nhưng Tiểu Đặng Tử nói, Thẩm Chiêu huấn kia, dung mạo yêu kiều xinh đẹp, cả ngày chỉ muốn quấn quýt bên Thái tử. Có vài lần suýt thành công, đã bị Thái tử phi của chúng ta lấy cớ không khỏe mà cản lại.
Tần Vận Nùng thật sự càng ngày càng khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác. Càng ngày càng có thủ đoạn của một Thái tử phi.
Nói đến Thẩm Chiêu huấn bị Thái tử phi chọc tức không chịu được, vậy mà lại đòi gặp ta. Đoán chừng là muốn đến nương nhờ ta. Bị ta cự tuyệt ngoài cửa, lại còn bị Thái tử và Thái tử phi mắng cho một trận.
Hai phu thê này đúng là không phải người tốt lành gì. Ta đã từ chối khéo léo như vậy, họ lại cứ bận rộn đi gây thù chuốc oán cho ta. Cứ trong cái trạng thái ngày ngày xem kịch và đảo mắt, trong sự si mê hàng ngày của Hồ Miễn Miễn, thai kỳ của ta cũng coi như vui vẻ. Bỗng một ngày nọ, khi đang trêu chọc Hồ Miễn Miễn vì cái vẻ si mê của nàng ấy, quá phấn khích, ta cười đến nỗi vỡ ối.
Ta ở trong phòng sinh đau đớn kêu la, Hồ Miễn Miễn ở ngoài phòng khóc đến thở không ra hơi. Tần Vận Nùng bụng mang dạ chửa, còn phải dỗ dành Hồ Miễn Miễn. Còn Thái tử điện hạ của chúng ta, theo lời Hồ Miễn Miễn kể lại sau đó: "Thái tử điện hạ lo lắng đi qua đi lại trông cũng đẹp. Miệng còn lẩm bẩm tên biết bao nhiêu là thần tiên. Ta nhìn đến mê mẩn, quên cả khóc thay cho tỷ."
Tỷ muội cái gì chứ?! Ta đau đớn đến mức chỉ muốn c.h.é.m c.h.ế.t tên Thái tử khốn kiếp, muốn nhổ bật cả cây liễu mà ném vào tên nam nhân tệ bạc kia. Ta quên mất mình đã đau đớn bao lâu, chỉ biết sau đó ta gần như không còn chút sức lực nào, trong cơn mê man ta nghe thấy tiếng khóc to của đứa trẻ.
Bà đỡ lớn tiếng báo tin vui: "Mẹ tròn con vuông! Chúc mừng Thái tử, chúc mừng Nguyễn trắc phi, là một tiểu Quận chúa!"
Nữ nhi của ta, cục cưng của ta, ánh sáng của nửa đời sau của ta, cuối cùng cũng được gặp con. Nhưng ta mệt quá, còn chưa kịp nhìn con một lần, đã ngất đi. Khi tỉnh dậy, ta chỉ thấy Thái tử và Hồ Miễn Miễn vây quanh chiếc nôi nhỏ cười ngây ngô.
Ta yếu ớt gọi Dung cô cô: "Dung cô cô, con đâu rồi, mau bế con lại cho ta." Thái tử mặt đầy tươi cười, vội vàng bế con đến bên giường ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/5.html.]
Ta do dự hồi lâu, rồi nhận lấy nữ nhi của chúng ta từ tay chàng. Nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn chàng một cái, ta không biết phải đối mặt với niềm vui của hắn thế nào, cứ như thể chúng ta rất yêu thương nhau vậy.
Ta chỉ lo ngắm nhìn nữ nhi, chẳng hay Thái tử vẫn đứng bên giường. Haens bất ngờ lên tiếng, khiến ta giật mình: "Nguyệt Ảnh, ý chỉ của phụ hoàng mẫu hậu đã ban xuống, nữ nhi chúng ta được đặc cách phong làm Minh Châu công chúa, ý chỉ châu báu trong lòng bàn tay. Còn về tên, phụ hoàng mẫu hậu để chúng ta tự quyết. Bản vương nghĩ, nàng sinh nở vất vả, do nàng đặt tên cũng là phải lẽ."
Ta lập tức đáp rằng: "Thiếp đã sớm nghĩ kỹ rồi, cứ gọi là Thiền Nhi."
Cầu mong người trường cửu, nghìn dặm cùng trăng sáng.
Con của ta nhất định phải có một đời hạnh phúc viên mãn.
Ta cảm thấy con ta chỗ nào cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt. Trông quá giống Thái tử. Điều này được chính hoàng đế hoàng hậu thân khẩu chứng nhận.
Hôm đó, hai người họ đến tận Đông cung. Hoàng đế bệ hạ cao quý mà yếu đuối khi bế chất nữ, thậm chí còn rơi những giọt lệ cảm động. Người không ngừng nói với Hoàng hậu nương nương: "Hoàng hậu, nàng xem, chẩt nữ của chúng ta lúc mới sinh ra thật đúng là giống Minh Nhi như đúc. Quả nhiên nữ nhi giống cha. Trẫm lập tức nhớ lại ngày Minh Nhi mới chào đời."
Sau đó, Hoàng hậu bế lấy đứa bé, vừa gật đầu vừa khóc.
Ta thực sự rất muốn cười, hai người tôn quý nhất thiên hạ lại rơi lệ ở Đông cung. Nhưng ngẫm lại kỹ, họ thật là một gia đình ba người rất hạnh phúc. Xem ra Thái tử Cố Minh quả thực là được nuông chiều mà lớn lên, cũng giống như phụ hoàng của hắn, là một người chuyên tình.
Ta sinh công chúa, mọi người đều rất vui. Nhưng điều này chẳng phải là điều gì đáng để ta vui mừng.