Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 32
Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:28:50
Lượt xem: 554
Điện hạ chắc hẳn đã mệt mỏi lắm rồi."
Thái tử nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng nói càng thêm xót xa: "Từ khi nào mà nàng phải chịu ấm ức như vậy?"
Ta một lần nữa tự động viên mình, lấy hết can đảm ôm chặt Thái tử, cằm tựa lên vai hắn, tay hắn ôm lấy lưng ta. Nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, thốt lên những lời vô cảm: "Vì điện hạ, thiếp chịu bao nhiêu ấm ức cũng cam lòng."
Thái tử không nói gì, ta cũng im lặng, cho đến khi cảm nhận được thân thể chàng khẽ run lên. Ta định đứng dậy xem xét, nhưng hắn lại ngăn lại, ôm chặt hơn. Haiz, nam nhân đúng là sĩ diện, cứ khóc một mình đi.
Một lúc sau, hắn đột nhiên bật khóc: "Nguyệt Ảnh, ta sắp điên rồi. Ta sắp điên rồi. Phụ hoàng sắp không qua khỏi, Vận Nùng cũng đang lâm bệnh nặng, mẫu hậu ta túc trực bên giường phụ hoàng không rời nửa bước, không chịu nghỉ ngơi, đã ngất đi hai lần vì kiệt sức. Nguyệt Ảnh, ta rất sợ hãi, từ khi sinh ra ta đã có tất cả, nhưng đột nhiên ta nhận ra mình sắp mất đi tất cả, ta thật sự rất sợ hãi. Ta chưa sẵn sàng để trở thành hoàng đế, Nguyệt Ảnh à."
Ta khẽ vuốt ve lưng hắn, dịu dàng an ủi: "Điện hạ đã làm rất tốt rồi. Là thiếp vô dụng, không thể san sẻ gánh nặng cùng chàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/32.html.]
Hắn đứng dậy nhìn ta nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên mặt ta, nói: "Nghe nói dạo này Vận Nùng đã đỡ hơn rồi, vậy thì để Tần phu nhân về nhà đi."
Ta vội vàng lắc đầu, "Không được đâu điện hạ, nếu để Tần phu nhân về, Vận Nùng biết phải làm sao? Điện hạ yên tâm, thiếp sẽ không gây chuyện với họ nữa. Thiếp sẽ giao quyền lại cho Thục Nhi, còn thiếp sẽ đến Đông cung bầu bạn cùng chàng."
"Lúc Tần phu nhân đánh nàng, Vận Nùng không hề ngăn cản sao?" Hắn đột nhiên hỏi.
Ta cố ý im lặng một lúc, rồi nói: "Chuyện xảy ra quá nhanh, nàng ấy thân thể yếu đuối như vậy, làm sao có thể ngăn cản được." Hắn vẫn nhìn ta với ánh mắt xót xa.
"Xin lỗi điện hạ, thiếp thật sự không nhịn được nữa. Thiếp không hiểu, tại sao Tần phu nhân luôn nói những lời khó nghe với thiếp. Nếu thiếp thật sự tham lam ngôi vị Thái tử phi, khi nàng ấy gả cho chàng, thiếp đã có thể làm ầm ĩ lên rồi. Điện hạ, người đáng lẽ nên cưới là thiếp." Ta không kìm được cảm xúc mà bật khóc.
“Vậy lúc đầu nàng không muốn để ý đến ta, cũng có phải vì lý do này không? Không phải tất cả đều là vì chuyện đêm đó đúng không? Người đáng lẽ nên là chính thất, lại trở thành thiếp thất. Giờ đây còn bị mẫu thân của chính thất làm nhục. Xin lỗi nàng. Chỉ là, hôm đó ở chùa Giác Tâm, nàng ăn vận giản dị, thành tâm cầu khẩn, trông rất động lòng người. Lúc đó ta chỉ nghĩ, ta muốn nạp nàng vào Đông cung. Sau đó, vị trụ trì giải xăm cho chúng ta, phát hiện xăm của chúng ta là tương ứng. Trụ trì nói, Phật dạy rằng người ta có luân hồi chuyển kiếp. Ta và Vận Nùng chính là phu thê tiền kiếp, và Phật Tổ từ bi đã cho chúng ta gặp lại nhau ở kiếp này, để kết duyên phu thê."