Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 3
Cập nhật lúc: 2024-06-12 21:16:37
Lượt xem: 1,578
Quả nhiên Thái tử phi của chúng ta là người cẩn trọng, đã hỏi Dung cô cô, thị nữ thân cận của ta, về chuyện nguyệt tín, rồi lập tức mời thái y đến xem cho ta.
Hai tháng nay ta chỉ lo ăn chơi hưởng lạc, vui vẻ tự tại, nào còn nhớ đến chuyện nguyệt tín. Ta cẩn thận tính toán, rồi thốt lên "hỏng rồi".
Có lẽ ta sắp phải sinh con cho tên Thái tử khốn kiếp kia rồi. Sau đó, lời chẩn đoán của thái y quả thực đã xác nhận tin dữ này. Ta không hiểu vì sao thái y và cung nhân của ta lại vui mừng như thể tổ tiên sống lại, cũng không hiểu vì sao Hồ Miễn Miễn lại vui sướng chạy khắp cung.
Ta chỉ hiểu một điều. Cả đời này ta không thể không dây dưa với Thái tử Cố Minh nữa rồi.
Ta cảm thấy như đá lớn rơi xuống đất, đất trời sụp đổ, như sấm sét đánh cây, nước lũ dâng cao. Trời ơi!!! Ta sắp phải sinh con cho nam nhân mà ta ghét!!! Trời ơi!!!
Nhưng bảo ta bỏ hài tử này thì ta không nỡ, dù sao nó cũng mang dòng m.á.u của ta. Hơn nữa ta cũng biết, nếu không có gì bất ngờ thì đây sẽ là hài tử duy nhất của ta. Người vừa mừng vừa lo giống ta còn có Thái tử phi. Giờ đây nàng ấy càng thêm áp lực, nàng ấy vốn đã về Đông cung trước ta nửa năm.
Thái tử phi đêm nào cũng được sủng hạnh mà vẫn chưa có tin vui, vậy mà ta chỉ có một lần kinh nghiệm đã trúng ngay. Ai mà chẳng lo lắng cơ chứ. Hoàng hậu vốn đã yêu thích ta hơn nàng. Những lời đồn đại cũng nghiêng về phía ta hơn.
Ta biết nàng buồn khổ, biết nàng u sầu cô đơn. Ta nào có khác gì. Nàng có lẽ đau lòng vì người nàng yêu có con với người khác, hoặc có lẽ chỉ buồn vì mình chưa có thai trước. Còn ta thì thực sự đau khổ: phải sinh con cho một nam nhân ta không yêu.
Thật đáng buồn thay cõi đời này, bao nhiêu năm trôi qua cũng chỉ là trái ngang. Điều trái ngang hơn nữa đã xảy ra. Thái tử đến thăm ta rồi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/3.html.]
Hắn đến rồi, hắn mang theo núi quà bổ đến rồi, hắn mang theo suối thưởng đến rồi. Thật ra chỉ cần đồ đến là được, người thì không cần thiết. Chuyện không cần thiết lại xảy ra!
Tên nam nhân đáng ghét muốn nắm tay ta. Ta lập tức né tránh như sấm chớp. Hắn khựng lại một chút, rồi lập tức lấy lại vẻ mặt cao quý giả tạo, giọng nói mang theo sự dịu dàng giả dối như chồn chúc tết gà, thần thái ung dung, mở miệng nói: "Nàng vất vả rồi, Nguyễn trắc phi. Bản vương sắp được làm phụ thân rồi, thật sự phải cảm ơn nàng. Sau này phải thường xuyên đến thăm nàng mới được."
Cảm tạ ta làm gì, hãy cảm tạ chính mình đi.
Trong lòng ta dâng lên nỗi chua xót khó tả, hôm nay hắn rạng rỡ tuấn tú, như mang theo ánh mặt trời mà đến. So với đêm ta tiến vào phủ khác hẳn một trời một vực, xem ra rượu quả thật là thứ hại người.
Nhưng ta không phải người dễ bị dụ dỗ. Vài lời ngon tiếng ngọt, ta sẽ chẳng xiêu lòng đâu. Vì vậy, ta chỉ khẽ cúi người, đáp lại một cách khéo léo: "Đa tạ điện hạ. Thiếp có Thái tử phi và Hồ Lương đệ chăm sóc, lại có cung nhân và thái y săn sóc. Điện hạ cứ yên tâm, không cần phải bận lòng."
Ta cầu xin hắn hãy bỏ mặc ta. Như vậy ta mới có thể vui vẻ nuôi nấng con của mình. Chưa từng có ai lạnh nhạt với hắn như ta, nhất thời hắn cũng không biết nói gì. Sự ngại ngùng kéo dài một lúc, đang khi ta nghĩ mình đã làm hắn giận mà bỏ đi thì chàng đột nhiên nói: "Bản vương hơi đói rồi, hôm nay sẽ cùng nàng dùng bữa tối."
Trong lúc đó, hắn chủ động gắp thức ăn cho ta, toàn là những món thanh đạm, cũng có chút để tâm. Nhưng ta thật sự không muốn ăn thứ hắn gắp cho, lúc này thân phận người mang thai của ta đã có ích, ta bắt đầu màn kịch ốm nghén của mình. Hắn thấy vậy cũng không biết làm sao, cứ cầm đũa mãi, ra vẻ rất quan tâm ta. Miệng lẩm bẩm: "Bản vương lại làm chuyện tốt thành chuyện xấu rồi."
Ta sợ mình diễn quá lố, hắn sẽ nghĩ ta đang cố giữ hắn lại. Vội vàng trở lại bình thường. Lại một hồi im lặng, ngay cả tiếng nhai cũng nhỏ xíu. Cho đến khi cả hai chúng ta đều không thể chịu đựng được sự lúng túng này, hắn đột nhiên lên tiếng:
"Hôm đó... là bản vương sai rồi. Xin lỗi."
Ta suýt làm rơi bát, ta cắn răng, kìm nén sự khó chịu trong mắt. Thản nhiên mở miệng: "Điện hạ nói vậy là ý gì?"