Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 2
Cập nhật lúc: 2024-06-12 21:16:15
Lượt xem: 1,938
Chẳng một lời nào mang theo hối lỗi, trong bữa sáng ngượng ngùng, hắn cẩn thận hỏi tên ta.
“Thưa Điện hạ, thiếp là Nguyễn Nguyệt Ảnh, người Trần Lưu." Ta giới thiệu về gia thế của mình như vậy.
Hồ Miễn Miễn thường than thân trách phận, tiến cung cùng một ngày với ta , vậy mà ngay cả mặt Thái tử cũng chỉ được nhìn thấy trong giờ thỉnh an. Theo lời nàng kể, nàng vừa gặp đã phải lòng vị Thái tử trẻ tuổi tuấn tú, nói hắn giống như vị công tử thần tiên trong mộng của nàng. Nàng còn nói ta dù sao cũng may mắn được làm “phu thê chốc lát" với Thái tử, còn nàng thì ngay cả đến gần hắn cũng không được. Hồ Miễn Miễn đã thăm dò hỏi ta, thị tẩm rốt cuộc là cảm giác gì.
Dường như ta chỉ có thể dùng sự im lặng để đáp lại nàng. Nàng cũng hiểu ý, bèn chuyển chủ đề sang chuyện khác. Nói về trang điểm, về bánh ngọt, về vị Thái tử phi được sủng ái của chúng ta.
Nàng ấy quả thật rất đẹp, thảo nào Thái tử lại yêu thích nàng như vậy. Nếu không thì một đích nữ của quan ngũ phẩm, vì gì mà vượt lên trên ta, một thiên kim của phủ Tể tướng để trở thành Thái tử phi chứ.
Nàng và Thái tử quen biết nhau tại một ngôi chùa ngoài cung. Vị Thái tử trẻ tuổi tuấn tú của chúng ta, chỉ liếc nhìn nàng một cái đã say đắm. Về đến cung liền đến trước mặt Hoàng đế Hoàng hậu diễn một vở kịch tài tử giai nhân, nhất quyết đòi cưới nàng. Thái tử điện hạ của chúng ta là hài tử độc nhất của Hoàng đế Hoàng hậu, Hoàng đế long thể yếu đuối, đây là hoàng tự duy nhất, tự nhiên trăm điều chiều theo. Bởi vậy, ta vốn được lập làm Thái tử phi, cuối cùng chỉ có thể làm trắc phi.
Ân sủng của Hoàng đế thật bao la, khiến ta từ trên cao ngã xuống. Tuy nhiên, ta không hề ghét bỏ nàng. Một nữ nhân thực sự tự tin, chẳng bao giờ xem nữ nhâni khác là đối thủ. Nàng ấy trông thật mềm mại yếu đuối, lời nói cũng dịu dàng. Cộng thêm vẻ đẹp của nàng, khiến ta cảm thấy, mọi cảm xúc tiêu cực với nàng đều là một loại ghen tị.
Nàng cười lên đẹp lắm, như mây trời cùng trăng sáng vằng vặc. Thân hình nàng yểu điệu, tựa hồ bị gió đẩy đi. Đẹp nhất là đôi mắt và hàng mi của nàng, ta từng thấy, ánh sáng le lói nơi cuối trời và gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Nhưng nàng có một điểm không tốt, đôi mày đẹp như vậy luôn nhíu lại. Trong ánh mắt đa tình, luôn có chút né tránh. Hồ Miễn Miễn nói, Thái tử phi đây là thân thể không khỏe sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/2.html.]
Nhưng ta hiểu vì sao. Hoàng hậu xuất thân danh giá, luôn canh cánh về gốc gác của mình. Lại có ta, một trắc phi thân phận cao quý, dung mạo hơn người. Áp lực quản lý công việc của nàng sẽ tăng gấp bội. Làm tốt cũng chẳng ai khen, trừ Thái tử, người ta sẽ cho rằng đây là điều nàng nên làm vì gia thế không đủ. Làm không tốt, lập tức có người nói, xuất thân thấp kém khó mà vào nơi cao sang. Mỗi khi nàng phạm sai lầm, đều có kẻ rảnh rỗi lôi ta vào cuộc, nói nếu ta là chính phi, chắc chắn sẽ không mắc lỗi.
.. Ta cám ơn các nàng đã coi trọng ta.
Ta nhất định phải giải thích rất nghiêm túc, những người đó thật sự không phải ta thuê! Ta hận không thể trốn trong Đông cung, trở thành một kẻ nhàn rỗi giàu sang mới là mục tiêu lớn nhất của ta.
Hoá ra Thái tử phi cũng thích đồ ngọt giống ta, cũng vụng may vá như Hồ Miễn Miễn. Người cũng thích thú cưng như ta, cũng say mê vẻ tuấn tú của Thái tử như Hồ Miễn Miễn.
Mỗi lần nhắc đến Thái tử, Hồ Miễn Miễn, Hồ Lương đệ của chúng ta, lại hăng hái khác thường. Còn ta vội ngậm miệng, khép nép, tìm cách đổi chủ đề sang chuyện khác.
Thái tử dù có anh tuấn phi phàm, phong thái hơn người. Đối với ta mà nói, cũng là một người không muốn tới gần.
Tửu lượng kém, thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, trên đời này khó tìm người thứ hai.
Ta có một ý nghĩ ngây ngô, mong rằng cả đời cứ thế trôi qua. Chỉ ba chúng ta, họ sinh con đẻ cái cho Thái tử, còn ta thì lo chuyện nuôi mèo dắt chó và trêu chọc Hồ Miễn Miễn. Nhân tiện có thể thương yêu mấy đứa trẻ không giống Thái tử cho lắm.
Chắc là do tâm trạng ta gần đây rất tốt, ăn ngon ngủ yên. Ngày ngày chỉ có ăn rồi ngủ. Nhưng chẳng mấy chốc ta chẳng ăn được gì, cứ ăn vào là nôn ra. Hồ Miễn Miễn thay đổi đủ cách nấu cho ta, ta vẫn cứ nôn. Hồ Miễn Miễn kéo Thái tử phi Tần Vận Nùng khóc lóc, nói ta sắp c.h.ế.t rồi. Bình thường ăn ngon miệng là thế, bỗng dưng chẳng ăn được gì nữa.