Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 12
Cập nhật lúc: 2024-06-12 21:31:11
Lượt xem: 1,295
“Đáng tiếc quá, mọi việc diễn ra quá nhanh, ta nên gặp phụ mẫu một lần." Nàng thều thào, giọng nói chất chứa nỗi niềm tiếc nuối khôn nguôi.
"Nguyệt Ảnh, ta sẽ về trời, làm áng mây bên cạnh trăng. Ta sẽ dõi theo tỷ, mong tỷ được hạnh phúc trọn đời, trọn kiếp..."
Ta cảm nhận được bàn tay nàng dần lạnh ngắt, tựa hồ linh hồn nàng đang rời khỏi thân xác. Nàng nhắm mắt xuôi tay, nét mặt lại bình thản đến lạ. Nàng vốn là người mau nước mắt, giờ phút cuối cùng cũng vậy, lệ vẫn tuôn rơi.
Ta như người mất hồn gào thét tên nàng, điên cuồng gọi thái y. Ta khát khao một phép màu sẽ đến. Nhưng thứ ta nhận lại chỉ là thái y run rẩy, bất lực quỳ xuống.
Trời đất của ta, từ đây đã khuyết mất một góc. Hồ Miễn Miễn cũng như ta, mười sáu tuổi thành thân, tháng sau là sinh thần thứ mười tám của nàng.
Cách đây vài tháng nàng còn cùng ta đón sinh thần, tặng ta một cây ngọc như ý. Món quà quá lớn, ta vẫn chưa nghĩ ra sẽ tặng lại nàng thứ gì vào dịp sinh thần sắp tới.
Giờ đây, chẳng còn cơ hội nào nữa rồi.
Tang lễ của Miễn Miễn được cử hành trọng thể. Xuất thân của nàng đâu có thua kém gì ta, tổ mẫu của nàng còn là người trong hoàng tộc. Nhờ ơn Hoàng thượng, Miễn Miễn được an táng theo nghi lễ dành cho bậc phi tần.
Sau khi Miễn Miễn qua đời, sức khỏe của Tần Vận Nùng cũng sa sút hẳn. Chắc vì quá đau buồn, nàng ta đã ngất lịm ngay trong tang lễ của Miễn Miễn.
Còn ta, nước mắt đã cạn khô, đôi mắt sưng húp rồi lại xẹp xuống, rồi lại sưng lên. Ban ngày ta ngỡ mặt trời là nàng, đêm đến ta lại thấy nàng trong ánh trăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/12.html.]
Thực ra đã có vô số lần ta muốn buông xuôi tất cả. Nhưng rồi nhìn đứa con thơ dại mà hiểu chuyện của mình, ta lại tự nhủ phải cố gắng mà sống tiếp.
Còn phu quân của Miễn Miễn, Thái tử điện hạ tôn quý của chúng ta, hắn có đau lòng không? Nghe cung nhân nói là có. Trong tang lễ của Miễn Miễn, chính hắn đã dìu thân mẫu nàng, người gần như ngất lịm vì đau thương. Hắn còn sống một mình một thời gian, mỗi lần đi qua nơi ở cũ của Miễn Miễn lại chìm trong đau buồn.
Nhưng hắn có thật sự hối hận không?
Ta thậm chí còn không biết có nên trách hắn hay không. Hắn có tình yêu và sự kiên trì của riêng mình, nên ngay từ đầu đã định sẵn cho Miễn Miễn một kết cục bi thương.
Nhưng bi kịch của Miễn Miễn lại mở ra một trang mới cho những nữ nhân khác. Hoàng hậu vốn không ưa Thái tử phi, nhân cái c.h.ế.t của Miễn Miễn mà trách mắng nàng ta một trận, còn ra lệnh cho Thái tử phải "sủng ái đều khắp".
Ôn Lương đệ và Thẩm Chiêu huấn lần lượt được thị tẩm. Thẩm Chiêu huấn quả là người có phúc, chỉ một tháng sau đã mang long thai. Thái tử phi bị phạt mất nửa năm bổng lộc, quyền quản lý Đông cung tạm thời được giao cho ta.
Ta thật sự không có tâm trí nào mà quản chuyện nhà cho họ, ta chẳng màng tới, càng không muốn nhận lấy. Bởi cái giá phải trả quá đắt, ta đã mất đi người tỷ muội tốt nhất của mình. Vì vậy, ta lấy cớ cần người giúp đỡ, để Ôn Lương đệ cùng ta chia sẻ trách nhiệm.
Nay tang kỳ của Miễn Miễn đã mãn, của hồi môn cùng những người hầu từng theo nàng về Đông cung sẽ được đưa về lại nhà họ Hồ.
Doanh Doanh, tì nữ thân cận của Miễn Miễn, đến từ biệt ta. Ta tặng nàng ấy rất nhiều đồ, nàng ấy tạ ơn nhưng vẫn chần chừ chưa muốn đi, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Mấy người các ngươi hãy kiểm tra lại của hồi môn của Lương đệ một lượt nữa, phải đảm bảo không sai sót chút nào, trả lại đầy đủ cho nhà họ Hồ. Chúng ta là Đông cung, không thể để mang tiếng keo kiệt, tham lam được. Doanh Doanh, ngươi hãy cùng Dung cô cô đối chiếu lại danh sách những người hầu từng theo Lương đệ về đây."