TA LÀ CHỦ NHÂN QUỶ DỊ - Chương 23: NỒI HƠI TRONG NHÀ XƯỞNG NẤU THỊT NGƯỜI
Cập nhật lúc: 2025-11-10 09:41:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Địa chỉ vấn đề? Ý là ?” Đàm Thịnh , cho xe tấp lề đường.
“Mấy Tưởng Hải chính là đến cái địa chỉ đó mới xảy chuyện.” Đồng sự cố ý hạ thấp giọng, trong tiếng lộ rõ sự căng thẳng và bất an khó giấu.
“Cũng là do với địa chỉ của cung cấp chính là chỗ —— nếu chẳng rảnh rỗi lật xem sổ ghi chép, thấy phần địa chỉ đăng ký thì kịp gọi ngay cho .”
Đàm Thịnh mà hiểu gì, đôi lông mày rậm nhíu chặt, gần như khóa thành một khối:
“Rốt cuộc cái gì? Việc liên quan gì tới Tưởng Hải? Tưởng Hải chẳng c.h.ế.t vì t.a.i n.ạ.n xe ?”
“Chuyện dài lắm, khó mà giải thích rõ ngay . Tóm tuyệt đối đừng đến cái địa chỉ đó.”
“Ừ, , giờ dừng xe bên đường, .” Đàm Thịnh thúc giục.
“Sư phụ , lão Trần, chứ? Cảnh sát kỳ cựu, từng xử qua vô vụ án mạng. Ông từng với , đời những chuyện căn bản thể dùng khoa học giải thích. Ông còn lấy chính kinh nghiệm bản ví dụ —— một vụ án cực kỳ ly kỳ, chắc cũng từng qua.”
“Vụ án băm xác ở chợ Hương Thị.”
“ chắc rõ, lúc ban đầu vụ chỉ xếp diện mất tích bình thường...... Khi đó sư phụ còn trẻ, tính mấy chục năm . Có , ông chỉnh lý hồ sơ, tình cờ lật tới một tập án phân loại là mất tích.”
“Đêm đó, ông mơ thấy một phụ nữ mặc áo đỏ, lóc cầu xin ông giúp. Nói rằng t.h.i t.h.ể vứt sông gần chợ, mong ông tìm vớt lên và báo tin cho cha nàng.”
“Ban đầu, sư phụ nghĩ chỉ là ác mộng, chẳng để tâm. đêm , phụ nữ hiện trong mơ. Lần , chỉ khai báo rõ phận mà còn kể rành mạch quá trình hại, thậm chí chỉ rõ hung thủ là ai.”
“Rất nhiều chi tiết trùng khớp với hồ sơ vụ mất tích mà ông xem. Trong lòng sư phụ khỏi dấy lên nghi ngờ, bán tín bán nghi……”
“Sau đó, vụ án thực sự lật : Hung thủ chính là cháu trai thị trưởng khi . Điều đáng là ban đầu, báo chí cũng từng nghi ngờ vụ mất tích là án mạng, nhưng nhiều manh mối cố tình phá hỏng. Nói cách khác, nếu c.h.ế.t báo mộng cho sư phụ , thì đây sẽ mãi mãi chỉ là một vụ mất tích treo.”
“Nói với nhiều như , là tin rằng, đời thật sự tồn tại những thứ siêu nhiên…… Tưởng Hải là thế nào, chúng đều rõ. Anh điềm đạm, đáng tin, tuyệt đối đời nào đua xe trong nội thành, huống chi còn lái xe cảnh sát. Trong cục, xe luôn theo dõi lúc.”
“Cho nên tin đây chỉ là một vụ t.a.i n.ạ.n bình thường. nghi ngờ phía ẩn tình khác nên mới âm thầm điều tra. Nghe đêm đó một cuộc gọi báo nguy, tìm gặp tổng đài viên nhận cuộc gọi để hỏi.”
“Từ kết quả của cảnh sát tiếp nhận đêm đó một chi tiết khiến để tâm: Người báo án khi cung cấp một địa chỉ — nhưng địa chỉ đó vốn tồn tại.”
“—— Sùng Văn Lộ 135.”
Đàm Thịnh mà nổi da gà, tóc gáy dựng . lý trí cùng bao năm thế giới quan duy vật khiến khó lòng tin ngay lời đồng sự.
“Hách Phi Dễ, đang kể chuyện ma cho đấy ?”
Thực , vì nghề nghiệp, mấy năm qua Đàm Thịnh cũng gặp ít chuyện kỳ quái khó giải thích.
Như gần đây, vụ mất tích ở tiểu học khu Kim Hoa 4: Một học sinh lớp 3 mất tích, hơn mười ngày thành án tử — t.h.i t.h.ể mới tìm thấy.
Điều khó tin là, đứa trẻ mất tích suốt hơn mười ngày, ai nó . Càng khó hiểu, cuối cùng c.h.ế.t đuối ở đập nước. Thậm chí cùng c.h.ế.t đuối còn vài bạn học của nó.
Tất nhiên cũng thể gượng ép giải thích, rằng quen đưa nó mà báo cho cha . Đứa trẻ chẳng , cứ thế, hơn mười ngày rủ bạn cùng lớp đập nước chơi, hoặc bạn rủ .
Còn chuyện bọn nhỏ vượt qua hàng rào cách ly của đập thì lẽ vẫn cách riêng.
Do tính chất kỳ dị của vụ án, trong đồn nhiều bàn tán. chẳng bao lâu, lãnh đạo lệnh cấm nhắc .
“ đùa , Đàm Thịnh. Tin , đừng đến nơi đó.” Giọng trầm trọng của đồng sự kéo Đàm Thịnh khỏi dòng suy nghĩ.
Đàm Thịnh bất đắc dĩ đáp: “Giữa ban ngày ban mặt, ánh sáng rõ ràng, dù thật ma quỷ, chẳng lẽ nó dám hiện ? Tưởng Hải gặp chuyện cũng là nửa đêm mà.”
“Không ai dám chắc ma quỷ chỉ xuất hiện ban đêm…… Đàm Thịnh, hãy báo cáo lên . Với tác phong nghiêm cẩn của quốc gia chúng , chắc chắn bộ phận chuyên trách và nhân viên chuyên môn xử lý.”
Càng càng mơ hồ, Đàm Thịnh cảm thấy vớ vẩn, nhịn cắt lời: “Hách Phi Dễ, hôm nay rốt cuộc ? Toàn những thứ khó hiểu.”
Bên điện thoại rơi trầm mặc thật lâu. Một lúc , mới vang lên tiếng :
“Đàm Thịnh, sẽ hại . Không kỳ quái, mà là thế giới vượt ngoài nhận thức của chúng .”
Nói xong, Hách Phi Dễ cúp máy.
Đàm Thịnh lặng ghế lái, suy tư hồi lâu, cuối cùng quyết định đầu xe trở đồn cảnh sát.
Anh định gặp mặt trực tiếp để chuyện với đồng sự.
khi trở về cục, phát hiện Hách Phi Dễ biến mất. Hỏi thăm khác mới , nãy lãnh đạo gọi .
Đàm Thịnh vốn định chờ Hách Phi Dễ về bàn tiếp, kết quả đợi , mà đợi cấp .
“Đàm Thịnh, cùng một chuyến.”
Văn phòng lãnh đạo.
Vừa bước , cấp liền thẳng vấn đề:
“Ngày hôm qua nhận một cuộc báo án đúng ?”
“ .” Đàm Thịnh nheo mắt.
“Người báo án cho địa chỉ là Sùng Văn Lộ 135?” Ánh mắt cấp thẳng Đàm Thịnh, trong mắt lộ sự nghiêm trọng thể tránh né.
“ .” Trong lòng Đàm Thịnh dấy lên nghi hoặc, hiểu vì cấp nhắc riêng tới địa chỉ . Nhớ tới những lời Hách Phi Dễ đó, một nỗi bất an mơ hồ trỗi dậy.
“Vụ cần lo nữa, sẽ một bộ phận khác tiếp nhận xử lý.” Cấp gật đầu, ngữ khí cho phép xen .
Trong lòng Đàm Thịnh chấn động, nhịn hỏi: “Vụ gì đặc biệt ?”
“ .” Cấp điềm đạm thừa nhận, dặn thêm:
“Chuyện tuyệt đối nhắc với bất kỳ ai. Nếu hỏi, chỉ cần rõ.”
Đàm Thịnh há miệng thở dốc, nhiều điều hỏi, lời đến bên miệng nhưng cuối cùng cân nhắc mãi, vẫn là nuốt .
“Được , thể về.” Cấp phất tay, ý bảo Đàm Thịnh thể rời .
Tâm trạng nặng nề, Đàm Thịnh xoay bước tới cửa. Ngay lúc tay nắm lấy chốt cửa, cấp bỗng lên tiếng:
“À đúng , Hách Phi Dễ và cùng một tổ ? Hắn điều sang bộ phận khác. Lát nữa sẽ sắp xếp mới tổ, bù chỗ trống.”
**
Phòng quản lý hồ sơ tư liệu đặc biệt, tầng hầm 1.
Trong phòng điều khiển, ánh đèn dịu nhẹ, thiết vận hành phát tiếng vo ve nhỏ.
Chung Như Tuyết bưng một cốc nước, đến bên cạnh Ghi Sơ Lăng đang chăm chú thao tác chuột, thuận miệng hỏi:
“Thông tin phận của báo án tra ?”
Ghi Sơ Lăng dán mắt màn hình, tay vẫn ngừng, cũng chẳng ngẩng đầu mà đáp:
“Tra .”
“Chuyển cho một bản, xem thử.” Chung Như Tuyết , chỗ việc của .
Chẳng bao lâu, máy tính cô hiện thông báo mới. Mở xem, là một tập hồ sơ chi tiết.
【Họ tên: Yến Linh Chiêu
Giới tính: Nam
Ngày sinh: 08/2034
Tốt nghiệp: Đại học B
Số CMND: (lược)
Công ty: Không
Số di động: (lược)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-chu-nhan-quy-di/chuong-23-noi-hoi-trong-nha-xuong-nau-thit-nguoi.html.]
……】
Chung Như Tuyết nhanh chóng lướt qua, cao giọng hỏi: “Có thể liên hệ với ?”
Ghi Sơ Lăng tiếp tục thao tác máy tính đáp: “Không thể.”
Chung Như Tuyết chống cằm, lẩm bẩm như đang suy nghĩ:
“Theo dõi thì thấy biểu hiện của Yến Linh Chiêu tại đồn cảnh sát đều bình thường, nhưng địa chỉ gia đình vấn đề. Trùng khớp với vụ báo án quỷ đó, hơn nửa thể khẳng định là liên quan đến sự kiện quỷ dị. À, còn vụ tin nhắn tiến triển đến ?”
Ghi Sơ Lăng : “Đã truy nguồn tín hiệu, tổ điều tra 3 kiểm tra.”
**
Ngoại ô, một nhà máy hóa chất.
Người phụ trách nhà xưởng một tiếng nhận thông báo, hôm nay sẽ nhân viên nhà nước tới kiểm tra. Trong lòng khỏi oán thầm, việc quá đột ngột, cho thời gian chuẩn . mệnh lệnh từ đưa xuống thể cãi lời, đành bỏ dở công việc trong tay, lo lắng leo lên xe, đạp ga chạy về phía xưởng.
Khi tới nơi thì nhà nước đến .
Người phụ trách chẳng kịp thở, vội vàng chỉnh quần áo, nặn nụ đón tiếp.
……
Trong lúc kiểm tra một phân xưởng, lưng một chiếc nồi phát hiện một chiếc điện thoại di động.
Người phụ trách lập tức bảo trợ lý gọi tổ trưởng quản lý phân xưởng đến.
Người của Tổ Điều Tra Số 3 liếc , thần sắc bình thản, gì ngăn cản.
Rất nhanh, tổ trưởng quản lý phân xưởng hớt hải chạy tới. Nhận lấy chiếc điện thoại từ tay phụ trách, thoáng qua, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Hắn ghé tai phụ trách, hạ giọng : “Đây là điện thoại của Lý Lượng.”
Lý Lượng? Người phụ trách nhất thời chẳng nhớ nổi.
Trong đầu chỉ nghĩ để thể hiện sự nghiêm túc quản lý, phối hợp với kiểm tra viên, bỏ ngoài tai ám chỉ của tổ trưởng. Nghĩ một hồi xác định Lý Lượng thích lãnh đạo cấp cao nào, liền cố ý nâng giọng, tỏ vẻ bất mãn:
“Ngươi thì thầm cái gì nhỏ thế? Cũng chuyện mờ ám. Đây là điện thoại của Lý Lượng đúng ? Kêu Lý Lượng tới ngay! Nói bao nhiêu , việc mang điện thoại.”
Tên “Lý Lượng” thốt , sắc mặt của Tổ Điều Tra Số 3 lập tức biến đổi.
Tổ trưởng cứng họng phụ trách, quả thực thể tin nổi ông quên sạch tên . Phải , công nhân tên Lý Lượng c.h.ế.t trong một t.h.ả.m cảnh đủ khiến ác mộng, mà khi đó chính phụ trách xử lý vụ việc. Vậy mà giờ thể quên !
lời lỡ , tổ trưởng chỉ còn cách c.ắ.n răng giải thích:
“Lý Lượng là công nhân bảy năm ngã nồi . Mà khi , chính là cái nồi trong phòng .”
Nghe xong, sắc mặt phụ trách tái xanh, lúc đỏ lúc trắng, há miệng thở dốc, thốt nổi lời nào.
Không khí hiện trường tức khắc tụt xuống băng điểm.
Khương Thi Vân mở miệng: “Chuyện Lý Lượng rơi nồi , kỹ càng cho chúng .”
Người phụ trách mặt cắt còn giọt máu, mồ hôi trán tuôn như mưa, lắp bắp:
“Cái … chuyện ai mà ngờ tới —— cũng Lý Lượng tan ca , thế nào , còn rơi đúng nồi ……”
“Điện thoại thì ? Bảy năm nay để ở đây ai dọn? Chẳng lẽ các từng vệ sinh?”
Người phụ trách thì nóng nảy:
“Sao thể! Xưởng chúng luôn chú trọng vệ sinh, mỗi ngày đều tổng dọn dẹp. Điện thoại xuất hiện kỳ quái! ! Có khi nào ngươi nhầm ? Điện thoại vốn của Lý Lượng.”
Tổ trưởng ép cũng định nhận là nhầm, như sẽ dễ qua chuyện. cũng chỉ gạt ngoài, còn với Tổ Điều Tra Số 3 — vốn là vì Lý Lượng mà đến — kể cả ban đầu đề cập gì đến Lý Lượng, thì cũng vô dụng.
Bởi lẽ, tín hiệu mà họ theo chính là phát từ chiếc điện thoại .
Để chứng minh sai, tổ trưởng lật mặt điện thoại, gỡ vỏ . Bên trong kẹp một tờ giấy, đó ghi rõ ràng hai chữ: “Lý Lượng”.
Tổ trưởng hổ giải thích: “Là thế , để tiện trả điện thoại nhầm, yêu cầu mỗi dán tên máy. Hơn nữa, điện thoại của Lý Lượng dễ nhận, màn hình vỡ nát……”
Nói đến đây, ánh mắt thoáng né tránh. Màn hình điện thoại của Lý Lượng vốn là do chính lỡ tay rơi vỡ.
Sau khi chuyện, Lý Lượng cực kỳ tức giận, gặng hỏi ai gây . Tổ trưởng sợ gánh trách nhiệm nên giả vờ .
Lý Lượng chịu bỏ qua, lập tức đòi xem camera giám sát.
Tổ trưởng thấy thế, liền bịa chuyện:
“Xem giám sát dễ, xin lãnh đạo cấp cao phê duyệt. Mà lãnh đạo hiếm khi mặt ở nhà máy, liên hệ qua trưởng bộ phận, trưởng bộ phận xin phép giám sát tổng…… tầng tầng lớp lớp, phiền phức. Với , chỉ là màn hình nứt, vẫn dùng , nghiêm trọng . Nếu cứ vì chuyện nhỏ mà phiền lãnh đạo, lỡ khiến lãnh đạo vui, họ trực tiếp sa thải ngươi.”
Lý Lượng khi đó còn trẻ, mới , hiểu thế sự, cũng chẳng dám mất việc, cuối cùng đành nuốt giận.
Trong khi vẫn vây quanh chiếc điện thoại với những suy nghĩ khác , đột nhiên trong phòng vang lên tiếng còi báo động chói tai.
Tổ trưởng vội vàng lao về phía thiết báo động, kiểm tra tình hình. Căn cứ tin báo, lập tức nhận đường thoát nước tắc nghẽn.
Tình huống khẩn cấp, lớn tiếng chỉ huy:
“Lục Tuyến Ly đây, kêu dừng máy móc ngay!”
Người phụ trách bên cạnh, mặt tối sầm , dường như thể nhỏ mực. Lý trí bảo rằng sự cố nồi thể trách tổ trưởng, nhưng nghĩ đến chuyện tổ trưởng nhắc tới chiếc điện thoại của công nhân c.h.ế.t , khiến nhân viên nhà nước chú ý…… liền khỏi giận cá c.h.é.m thớt.
Dằn xuống bất mãn, phụ trách nặn hỏi dò:
“Vậy… chúng tiếp tục kiểm tra chứ?”
Trác Cao Nguyên lắc đầu:
“Không cần vội, để xem thử rốt cuộc thiết của các gặp vấn đề gì.”
Lúc nồi đang ở trạng thái siêu nóng, nguội mới xử lý tắc nghẽn . Quá trình nguội vô cùng rườm rà, tốn nhiều thời gian. Vì chỉ thể kiên nhẫn chờ đợi. Một phút, hai phút…… Gần nửa giờ trôi qua, nhân viên công tác mới bắt đầu xả nước.
lúc mực nước dần hạ xuống, công nhân phụ trách kiểm tra thang bỗng trừng to mắt, từ cổ họng bật tiếng thét hoảng hốt:
“Có… !”
Trên mặt nước dần nổi lên một cái đầu, hai cái, ba cái…… còn cả xương trắng lẫn quần áo.
**
Yến Linh Chiêu thấy gã trai trẻ .
Vẫn như cũ, gã ở cổng tiểu khu, mỉm vẫy tay với .
Cảm giác như gã thanh niên đó đang theo dõi . Từ từ… Có khi nào chính gã là kẻ lén trộm hôm ?
, khả năng . Sao hôm qua nghĩ đến chứ.
Nói cũng lạ, qua một ngày mà đồn cảnh sát vẫn liên hệ với .
Yến Linh Chiêu suy nghĩ một chút, rút điện thoại , ngón tay lướt màn hình tìm đến lưu với tên “Cảnh sát Đàm”, ấn gọi.
“Tu— tu—”
【“A lô?”】
“Cảnh sát Đàm, phát hiện một kỳ lạ…”
【📢 tác giả chuyện 】
Giải thích một chút vì điện thoại của nhân vật chính phát hiện trùng với điện thoại quỷ báo án.
Ở chương 13 nguyên văn : 【Bên tra xét cuộc gọi , phát hiện trong bộ dữ liệu thông tin căn bản tìm thấy bất kỳ ghi chép nào liên quan đến điện thoại đó.】
Cảm ơn theo dõi! [ tung hoa ]