Nghe là thấy thèm , tuy rằng những món ăn ông ngoại cô phần lớn trai nhất định cũng từng ăn qua. Cái gì mà chân giò đông pha, chỉ mới ăn qua chân giò hầm thôi. Rồi cái gì bong bóng cá xào thịt dăm bông, cũng chỉ ăn qua trứng cá thôi. Còn cả canh đậu hũ hoa ngàn cánh, ăn đậu hũ kho, đậu hũ luộc nhưng chỉ canh đậu hũ ngàn cánh là ăn bao giờ. Lại còn cái gì vịt mẻ, cơm ủ rượu cũng từng ăn, vịt cũng từng ăn, nhưng vịt nấu mẻ, cũng bao giờ. Lại cái gì cá sóc chiên xù? Là thịt sóc nấu với cá thì trở nên quý hiếm ư?
Hứa Nặc cũng gật đầu theo: “Thèm ạ.”
Thật tuyệt vời khi ông ngoại và là đầu bếp. Dù ăn món gì ngon họ cũng thể nấu hết, dù là món lạ thế nào cũng thể nấu thử. Theo cô , ông ngoại món chân giò đông pha và vịt nấu mẻ chắc là đồ ăn thời Thanh khi vua Càn Long đến Dương Châu ăn những món . Mà bong bóng cá xào dăm bông, canh đậu hũ, hai món là đồ ăn trong một buổi tiệc chiêu đãi hàng ngàn vị khách quý thời nhà Thanh lúc bấy giờ.
Ông ngoại cô là quan hệ gì với nhà Thanh ?
A, cô nhớ , cô hình như từng qua là nhà họ Đường lúc chính là đầu bếp hàng đầu trong cung, tính tại lúc nhà Thanh còn tại vị, nhà họ Đường cũng xem như một gia tộc tiền của thời vua Càn Long đấy. Thời đó món tổ yến chưng nhưng nhà bọn họ hiện giờ , nếu là , cô nghĩ ông ngoại thể cũng luôn một phần tổ yến chứ.
“Trong nhà ông còn một ít tổ yến, lát lúc về cho các cháu mang về, cái là của khác tặng cho ông đấy.”
Hứa Nặc: “…”
Xin , phiền .
Đồ ăn còn để xuống, hai em nuốt nước miếng, đáng tiếc chờ lúc ông ngoại Đường bắt đầu xào rau, hai đều ruột xách .
“Ở trong bếp gì? Đến lúc đó đồ ăn còn để cho mấy đứa ăn ? Bây giờ ngửi nhiều dầu khói, chờ lát nữa đừng mà ăn nổi.” Đường Tuyết ở một bên nắm lấy tay con trai con gái , thấy hai đứa vẫn thường xuyên mặt bếp, bà cũng lo lắng, “Mới quần áo mới cho các con, đừng để nhiễm mùi.”
Hiện tại quần áo khó thể giặt sạch.
Bà đưa con trai con gái đến phòng khác, tay run rẩy ôm hai đứa trẻ đặt lên giữa giường đất , cởi giày cho hai đứa, đó dặn dò: “Mẹ giúp ông ngoại, các con ở chỗ chơi cần xuống ? Chờ lát nữa sẽ cơm ăn, đừng ăn nhiều đồ ăn vặt, nếu sẽ ăn cơm nữa.”
“Vâng ạ.”
Bọn họ nhất định sẽ giữ bụng để ăn đồ ăn ngon ông ngoại .
Đường Tuyết thấy hai đứa trẻ đồng ý, cũng ở nữa, bà còn xuống bếp hỗ trợ. Cha bà chuyên môn những món đó, như rau trộn chân vịt, lông gà tỏi nhuyễn, loại đồ ăn bà cũng thể giúp đỡ , hai sẽ nhanh hơn một chút.
Bà , hai em lập tức giường đất, mắt trông mong phía cửa, ngóng trông ông ngoại gọi ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-98.html.]
Cho dù hai đứa trẻ ngóng trông, nhưng chúng nó cũng sẽ nhanh, dẫu nhiều đồ ăn như , còn vài món chính nữa. Vì thế Hứa Nặc từ trong túi lấy một sợi dây hoa chơi cùng trai: “Anh trai, đến đây sợi dây.”
Anh trai cũng móc túi, móc hai món đồ chơi là xe con. Cậu đem xe con nhỏ phóng đến giường đất, đó cùng Hứa Nặc mặt đối mặt cùng chơi dây hoa.
Mặc dù, ngón tay hai đều ngắn béo nhưng chơi kéo mấy sợi dây . Hứa Nặc chơi xong cảm thấy bàn tay đầy thịt của trai chọn dây so với chơi dây hoa còn thú vị hơn.
“Em gái...”
“Hả?” Hứa Nặc phục hồi tinh thần , lúc mới phát hiện chính ngón tay trai chăm chú. Cô ngượng ngùng : “Thật ngại quá, trai.”
“Không việc gì.” Anh trai lắc đầu: “Em xem cái gì?”
Hứa Nặc : “Xem thịt tay .”
“ tay em cũng mà.”
Thẳng nam chuyện, nhất thời khiến khác nghẹn lời. Hứa Nặc phồng má lên trai, vươn tay so sánh với trai: “Thịt của em ít hơn của .”
Kết quả hai tay đặt cùng chỗ, thịt tay chỉ nhiều hơn mà còn lớn hơn.
Hứa Nặc: “...”
Này!!!
DTV
“Ha ha ha ha, c.h.ế.t mất.” Hứa Thừa ngã giường đất, dây thừng tay cũng rơi. Cậu một đôi mắt xinh to như chứa đầy ngôi nhỏ, lúc Hứa Nặc đôi mắt thành ánh trăng non, ngôi trong ánh mắt liền rơi xuống, chợt lóe lên.
“Anh trai!”
Hứa Thừa: “...”
Cậu sợ em gái tức giận, vội vàng lấy tay che cái miệng nhịn , kết quả đem khuôn mặt trắng nõn của chính nghẹn đến mức đỏ rực.