Hai em vui vẻ đem nhiệm vụ nhóm bếp nhường cho bà ngoại Đường, còn hai đứa quyết định sẽ chỉ xem ông ngoại Đường nấu đồ ăn là nhất .
Thấy hai em xem ông nấu nướng mà chớp mắt, ông ngoại Đường cũng vui vẻ, thấy bọn trẻ tập trung như , ông cũng buồn nhưng cũng chút mong chờ hỏi: “Xem ông nấu nghiêm túc như , các cháu theo ông học nghề, đầu bếp hả?”
Làm đầu bếp?
Hai em đồng thời lắc lắc cái đầu nhỏ.
Trong mắt Hứa Nặc, cô chỉ một con sâu gạo xinh , cách khác chính là một kẻ nhà giàu nhàn rỗi. Kiếp , cô quằn quại trong thời tận thế tận hai , khó khăn lắm mới thoát khỏi nơi quỷ quái , đương nhiên cô chỉ ăn sung mặc sướng thảnh thơi đến già. Cô đang nhiều của cải, vật chất đắt giá như , nào là vật tư xây dựng, còn cả vàng bạc châu báu đồ cổ, đợi thời cơ đến cô tranh thủ mua mấy miếng đất, xây mấy căn nhà, dãy trọ, ngoan ngoãn một bà chủ nhà đất ăn no chờ chết.
Còn Hứa Thừa, tuy rằng bé chỉ là một nhóc con thật sự, nhưng với nghề đầu bếp thì cũng gì hứng thú, với Hàn Ngang giống , gia nhập quân ngũ trở thành một quân nhân. Sau thấy Hàn Vĩnh Cương và Đồng Tử Viễn mặc quân trang, xung quanh quân nhân như thế nào, oai phong , trong mắt nhóc trở thành quân nhân là điều khát khao hơn cả.
Làm gì nhóc nào mà giấc mơ hùng chứ, và với thời thì quân nhân chính là đại diện hình ảnh của một hùng vĩ đại trong mắt .
Cả cháu trai cháu gái đều kế nghiệp đầu bếp của , trong lòng ông ngoại Đường thất vọng đó là giả. chí hướng tương lai của hai đứa nhóc thích nghề , thì ông cũng thể ép buộc bọn chúng học , hồi xưa con gái cũng là thật sự hứng thú với nghề nên mới học tay nghề như bây giờ, nếu con gái hứng thú, yêu thích, ông cũng sẽ đóng vai ác ép buộc cô.
Kế nghiệp tay nghề của nhà họ Đường quan trọng ? Đương nhiên là quan trọng, nhưng sở thích của con cháu càng quan trọng hơn. Con cháu thích, dù ép buộc chúng, bọn chúng học nhưng đến cuối cùng đồ ăn nấu cũng chỉ như cái xác hồn, thể nào đạt đến mức mong của ông . Chưa kể nếu bọn chúng ý chống đối , với tâm trạng đó nấu đồ ăn ăn nổi , như thì càng tệ hơn nữa.
Với bản ông cũng còn khỏe, tay nghề của con gái cũng , dù con cháu trong nhà theo nghề , ông thu nhận học viên cũng mà, đến lúc đó tìm một học viên để chỉ dạy cũng thôi.
Hai em ghé mép bếp ông ngoại Đường đem khúc thịt ba chỉ cắt thành từng miếng nhỏ như hình miếng bài mạt chược cất trong tô, bắt đầu sơ chế chuẩn các loại đồ ăn khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-97.html.]
“Ông ngoại, bỏ thịt nồi ?” Anh trai tròn mắt ông ngoại Đường hỏi, những miếng thịt nên ngay là ông tính món thịt kho tàu, bởi vì ở nhà cũng món , nhớ đến hương thơm, vị ngon của món , nhóc thấy thèm thuồng.
Tuy rằng cháu ngoại ý theo nghề đầu bếp của ông, nhưng với cháu trai mặt ông ngoại Đường hề một chút ý nghĩ che giấu tay nghề. Ông chỉ cái thớt, : “Cái gọi là sơ chế thực phẩm, nghĩa là đem tất cả các đồ ăn chuẩn nấu đều cắt nhỏ sẵn sàng hết, khi nấu chỉ cần bỏ lượt nó nồi là xong, cần nấu một thứ dừng để cắt rau gì hết cả.”
Hứa Thừa ‘ồ’ một tiếng, đầu nhỏ gật gật vẻ hiểu.
So với trai, câu hỏi của Hứa Nặc đơn giản hơn nhiều, cô chớp mắt các thực phẩm mặt thớt, cầm cầm những đồ ăn đó liền hỏi: “Ông ngoại, ông tính những món gì ?”
“Thịt kho tàu, chân giò đông pha, bong bóng cá xào dăm bông, canh đậu hũ hoa ngàn cánh, vịt nấu mẻ, cá sóc chiên xù sốt cà chua, cải bó xôi nộm, cải ngọt xào tỏi, thịt nai né dầu.” Ông ngoại Đường xong bổ sung một câu.
“Tất cả chín món, ý nghĩa là lâu dài vĩnh cửu, hy vọng cả nhà chúng ai cũng đều sống bình an, lâu dài.”
‘Ực’, hai em đồng thời nuốt một ngụm nước miếng.
Thèm quá .
DTV
Đồng thời Hứa Nặc phát hiện ông ngoại cô thật oai phong lẫm liệt nha.
“Thế nào, hai đứa thèm thèm.”
Anh trai gật đầu liên tục: “Thèm ạ.”