“Anh cứ đem cải bó xôi với cải thìa rửa , dù món gì thì cũng mấy món rau xào chứ.”
“Cũng đúng.” Nói Hứa Ái Quốc múc nước, lúc ông múc nước đem , Đường Tuyết pha thêm đó một chút nước ấm, đảm bảo nước quá nóng dập hết rau, cũng để nước quá lạnh gây buốt tay.
Hai vợ chồng ở phòng bếp rửa rau chuyện, một lúc đến Hứa Nặc và Hứa Thừa.
“Buổi chiều lúc đường về chúng tìm biện pháp gì khác mới , Tiểu Thừa và Nặc Nặc lớn quá, nếu ôm bọn chúng bộ suốt quãng đường, em sợ tay em cầm nổi muôi múc cơm mất.” Bà là đầu bếp hàng đầu tiệm cơm đông khách nhất nhì, nếu là cầm muôi xới cơm thì thể xứng với danh tiếng của bà nữa chứ?
Nghĩ đến hai đứa bé mập đến mức mỏi nhừ tay vợ , Hứa Ái Quốc cũng khỏi thở dài một : “Hay là mượn xe đạp của cha chở hai bọn chúng về?”
“Nếu ngã bọn chúng thì ?”
“Vậy thì cứ ngã thôi em, dù tuyết rơi cũng dày, áo bọn trẻ cũng dày, ngã cũng đau .” Hứa Ái Quốc lo lắng trả lời bà, bọn trẻ ở nông thôn đứa nào mà té ngã, va đập vài . Chưa kể hai đứa trẻ nhà ông tính còn đô con nữa đó nha.
Đường Tuyết ngay lập tức nghẹn họng, trừng ông: “Anh còn là cha ruột bọn trẻ hả.”
“Nếu cha ruột, lỡ ngã bọn trẻ mới ngượng ngùng hổ chứ, em nghĩ , đứa trẻ nhà mà ngã, lớn trong nhà họ sẽ để yên cho .”
Đường Tuyết: “...”
“Với hai đứa bé nhà cũng mập...” Hứa Ái Quốc nín một nửa chữ mập đang , một nữa sửa lời .
“Đây là vì lo nghĩ cho cha em lớn tuổi thôi, hai ông bà thể suốt ngày chăm nom, ôm ấp bọn chúng , chúng thể ném bọn trẻ ở đây phiền ông bà coi sóc bọn chúng lâu , cha em cũng vẫn , đúng ?
Đường Tuyết: “…”
Hứa Ái Quốc thở dài một : “Cũng may sang năm là bọn chúng tự , chứ khi còn đau tay hơn.”
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-96.html.]
Đường Tuyết: “…”
“Vợ , chúng mà con nữa, nhất định khống chế dinh dưỡng trong khẩu phần ăn của nó mới , thể để vượt tiêu chuẩn như thế nữa.” Có hai đứa nhóc mập mạp bụ bẫm đủ hành xác , bình thường thì , khi ẵm bồng thì thật đáng thương cho cái tay mà.
Đường Tuyết: “…Ở đây hết chuyện của , lên nhà chơi với cha .”
Hứa Ái Quốc: “Không vợ, còn nhiều rau rợ rửa xong , rửa xong lên nhà cũng .”
“Cái còn ít , để đó em một xíu là xong , với một lát nữa cha xuống đồ ăn trưa thì chuyện với , giờ lên mới kịp.” Đường Tuyết khuyên chồng, chỉ chỉ tay về một ít đồ ăn trong thau rửa xong, chứng minh dối.
“Anh giúp em càng mau xong .” Giỡn gì chứ, khó khăn lắm mới gian riêng tư ở chung với vợ, ngày thường đều tất bật chạy giao nhận hàng, về đến nhà mặt cả con trai con gái, mấy khi ở riêng với vợ như thế . Giờ nắm bắt cơ hội, thì ông quá ngốc .
Đường Tuyết khuyên nhẹ nhàng nữa, bà liếc mắt Hứa Ái Quốc: “Giờ ?”
“Được vợ, đây. Vợ ơi, em từ từ đừng hối thúc mà.” Hứa Ái Quốc nỡ nhưng vẫn lên lấy khăn lau khô nước trong tay.
Ông , Đường Tuyết liền thở dài nhẹ nhõm một , trong miệng lẩm nhẩm một câu: “Con trai lải nhải nhiều như chính là tại mà.”
Không bà chê Hứa Ái Quốc phiền, mà là đôi khi Hứa Ái Quốc vài câu rõ ràng điểm hợp lý nhưng ngẫm kỹ dường như cũng đạo lý, chắc là do ông lớn lên đầu óc suy nghĩ cùng bình thường giống . Nếu bà nghiêm túc đuổi ông , nhất định một lúc nữa sẽ lời ngụy biện xảo trá của Hứa Ái Quốc thuyết phục mất, giống như chuyện ông nên để Hàn Ngang con rể bà .
Hứa Ái Quốc rời , Đường Tuyết cũng nhanh chóng rửa xong rau xanh các loại bỏ rổ cho ráo nước, bà cũng đem lửa bên nồi cơm rút bớt , lấy khăn lau khô tay ngoài.
Lúc trưa, ông ngoại Đường ông mấy món ngon sở trưởng để cả nhà cùng ăn, nên hai bạn nhỏ Hứa Nặc và Hứa Thừa liền theo đuôi ông nhà bếp. Ông ngoại Đường nấu đồ ăn, bọn chúng cũng giúp đỡ ông nhóm lửa, nhưng đó bà ngoại Đường giành việc. Bà ngoại Đường bà giúp ông ngoại Đường nấu ăn từ lâu , chỉ bà mới hiểu khi ông món gì thì lửa trong bếp như thế nào, khống chế lửa thì món ăn nấu ăn càng ngon hơn.
Khống chế lửa thì món ăn nấu xong sẽ ngon?
Không , chuyện tuyệt đối là .