Hứa Thừa và Hứa Nặc thật sự chính là quên mất cha ruột ruột của , ông ngoại Đường là lão đầu bếp tay nghề lâu năm, ông nấu đồ ăn ngon, hai em sớm vui mừng hớn hở theo , chỗ nào còn nhớ rõ cha chứ.
Vừa nhà liền một luồng khí nóng đập mặt, Hứa Nặc thoải mái bên giường lò. Bà ngoại Đường buông cháu trai , cháu trai bà mập như , ôm lâu mỏi tay, ép tay đau mệt.
Già , thật sự là già , ngay cả đứa bé cũng ôm nổi.
Anh trai đối với quen như quen thuộc, líu ríu chuyện cùng bà ngoại Đường ông ngoại Đường, còn nhắm mắt theo đuôi ông ngoại Đường, xem ông món ăn ngon nào. Hứa Nặc nhu thuận theo bà ngoại Đường rửa tay, cùng bà chuyện phiếm.
DTV
Mặc dù cô gặp bà ngoại Đường ít, nhưng luôn cảm thấy bà ngoại Đường một cỗ cảm giác đại gia khuê tú thời xưa, ở với bà cảm giác thật thoải mái.
"Cháu ngoan, đường lạnh , mệt ?" Bà ngoại Đường cầm nước ấm rửa tay cho Hứa Nặc, dẫn cô lên giường lò, pha sữa bột với đường cho cô uống. Còn cháu trai, lúc theo ông ngoại .
"Bà ngoại, cháu lạnh." Hứa Nặc với bà ngoại Đường cởi áo khăn quàng cổ và áo khoác cùng quần ngoài . Trong phòng ấm áp hơn bên ngoài nhiều lắm, nếu như ở bên trong nhà còn mặc nhiều như sẽ dễ đổ mồ hôi, hơn nữa ngoài thì sẽ lạnh, lạnh nóng giao dễ cảm mạo.
"Cũng mệt ạ, đường chúng cháu nổi, và cha liền ôm cháu với nhỏ ."
"Đó là việc bọn họ , cháu và Tiểu Thừa đều là con của chúng nó, các cháu thì đương nhiên ôm các cháu ." Nụ của bà ngoại Đường càng thêm hiền lành: "Ai bảo bọn họ là cha các cháu chứ, cha , vì con cái gì cũng cam tâm tình nguyện."
"Sau lớn lên cháu sẽ hiếu thuận với cha cháu." Hứa Nặc ngẩng đầu lên bà ngoại Đường: "Cũng sẽ hiếu thuận với bà ngoại ông ngoại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-92.html.]
Về phần bà nội và bác cả cô, đương nhiên cũng hiếu thuận chứ, dù bà nội và bác cả như tìm ở , nếu như hiếu thuận đó mới là đồ vong ân bội nghĩa, lương tâm đấy.
"Cháu bà thật ngoan." Bà ngoại Đường tủm tỉm ôm Hứa Nặc trong ngực, đó đầu hô: "Ông già, ông dẫn Tiểu Thừa gì đó, mau chóng rửa tay đem những món điểm tâm ông đây ."
Hứa Nặc tỏ vẻ bội phục với tốc độ trở mặt của bà ngoại , cái bình thường khó mà luyện .
Rất nhanh bà ngoại cô liền bỏ cô ở giường, Hứa Nặc chút kỳ quái bà ngoại cô, chút rõ vì đột nhiên bà ôm hôn , đó cô thấy bà ngoại cô quơ quơ tay ở lưng, còn lặng lẽ đưa tay vuốt vuốt chân của .
Hay lắm, là cô quá béo, đè chân và tay của bà ngoại.
Nghĩ tới đây Hứa Nặc nhịn sờ lên gương mặt nhỏ béo của , phồng má, ở trong lòng yên lặng thở dài đồng thời hiểu vì hiện tại bà nội thích ôm cô và nhỏ nữa. Dù một cục nặng như , bình thường ôm nổi, cũng may mà và cha cô ôm em bọn họ xa như .
"Em gái, mau xem đồ ăn ngon ." Anh nhỏ bưng một đĩa điểm tâm đặt ở bàn, chính nhanh chóng trèo lên giường ở bên cạnh Hứa Nặc: "Ông ngoại thơm quá là thơm."
Nhiều đồ ăn ngon như hạnh phúc đến ngất luôn.
"Hứa Thừa, con chỉ nghĩ đến ăn thế." Hứa Ái Quốc mới sắp xếp đồ vật mang tới xong, nhịn nhíu mày: "Con con béo cỡ nào ? Con thể học theo em gái con hả."
Hứa Nặc mới vươn bàn tay hướng về phía điểm tâm trai nhỏ và ông ngoại Đường bưng tới, giống như giật điện mà thu tay .
Học, học con gì, con cũng béo, con còn béo hơn cả nhỏ nữa mà.