Hứa Nặc cảm thấy bản lĩnh của cha cô chính là dắt mũi khác, loại như cha cô nếu là buôn bán, ông phát tài thì còn ai nữa? Tối qua cha và chuyện thầm thì vặn tiền tiết kiệm ở nhà. Lúc đó cô mới bàng hoàng vì bản lĩnh của cha cô.
Hiện tại chính là kinh tế kế hoạch, cha cô và cô đều là nhận tiền lương, nhà bọn họ thể để dành nhiều như , thật sự là cha cô buôn bán.
Chủ yếu là lúc công nhân phổ biến như những năm 1970, hiện tại công việc của cha cô thực sự cao lắm.
Hứa Nặc cẩn thận tính toán, chờ kỳ thi tuyển sinh đại học khôi phục năm 1977, cô cũng chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn còn trẻ. hiện tại một vấn đề tương đối bực đó là khi cô và trai học đều sẽ là chế độ 522, hộ khẩu của cô và trai là trong huyện thành, đến lúc đó nếu học xong cấp ba mà công việc thì xuống nông thôn. Cho dù hiện tại đa phần trẻ con đều học muộn, nhưng cô cũng thể kiên trì học muộn như .
Trong lúc nhất thời, cảm xúc phiền muộn vượt cả tâm tình khi tiền tiết kiệm của gia đình.
Thấy con trai chuẩn xong, con gái còn đội mũ, Đường Tuyết đội mũ của cho con gái: "Con đang suy nghĩ gì , hôm nay chúng đến nhà ông bà ngoại, mau chóng xuất phát, cũng đừng sững sờ.’’
Hứa Nặc ‘’a’’ một tiếng, từ giường nhảy xuống đất.
Hôm nay mùng hai tết, cả nhà cô huyện thành chúc tết ông ngoại Đường bà ngoại Đường. Mùa đông cưỡi xe đạp lạnh an , cho nên hôm nay bọn họ bộ qua đó.
Thành thật mà , mặc dù bây giờ hầu hết đều dựa hai chân đường, nhưng cách từ đại đội Thanh Miêu đến huyện thành bắt Hứa Nặc bộ, Hứa Nặc cảm thấy thể . Nhất là bây giờ cô quấn như quả cầu, bước loạng choạng vô cùng buồn , chớ chi là xa như .
Nếu đổi là ở đời , dáng vẻ bộ của cô và nhỏ khi sẽ đăng lên vòng bạn bè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-90.html.]
Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết cũng con trai và con gái chắc chắn sẽ , nhưng mà thể bao nhiêu bấy nhiêu. Vốn dĩ Hứa Ái Quốc còn gánh đòn gánh, mỗi bên một gánh qua bên đó, nhưng trời đang lạnh, ở bên trong giỏ động đậy thật sự sẽ đông cứng, cho nên ông bỏ suy nghĩ .
Đi một chút , còn thể rèn luyện thể.
Cả gia đình bốn chuẩn xong, Hứa Ái Quốc mang một chiếc giỏ lưng, bên trong đựng quà năm mới mà Tống Úc Hòa chuẩn giúp. Hai vợ chồng nắm tay con với Tống Úc Hòa và Đồng Tử Viễn một tiếng đến huyện thành, bây giờ xuất phát, chờ đến huyện thành xem chừng mất bao lâu nữa cũng thể ăn cơm trưa.
Hứa Nặc khỏi cửa liền cái lạnh ập , sợ run cả .
Cô hiện đang mặc quần áo của đời , chân mang đôi giày da nhỏ lông xù, đầu đội mũ, cổ còn đeo khăn quàng, tay cũng mang bao tay da, cả bao bọc chỉ còn đôi mắt. Cho dù còn một đôi mắt nhưng cô vẫn cảm thấy con mắt cái lạnh đau điếng.
Hứa Thừa cũng lạnh đến khó chịu, cả hai đều là trẻ con, da còn non nớt, bình thường đến dãi nắng dầm mưa nhưng về cơ bản, trời lạnh đều ở trong nhà, giường lò ăn đồ ăn vặt, chỗ nào nếm trải loại khổ cực . Hai em nắm thật chặt tay, nếu còn đường thì hai còn ôm sưởi ấm.
Chính là, đột nhiên đầu trở về.
Bốn trong im lặng, ai lời nào, lúc há miệng là vụn tuyết theo gió chui .
Đi nửa giờ, Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết bế Hứa Thừa và Hứa Nặc , loại thời tiết quỷ quái lâu như cũng mệt mỏi , mắt ôm con để nó nghỉ một lát, bằng sợ đến huyện thành.
Hứa Nặc , vô cùng nhớ những chiếc xe gắn điều hòa ở đời .
DTV
Kỳ thật nếu bình thường, đường từ đại đội Thanh Miêu đến trong huyện thành cũng tính quá xa, vị trí địa lý của đại đội Thanh Miêu tệ, mặc kệ là cách công xã là huyện thành đều gần. giữa mùa đông tuyết rơi dày như , giống như sân nhà, nóc nhà ngày ngày quét tuyết, tuyết dày thì đường đương nhiên sẽ khó , đây cũng là chuyện cách nào.