Nói là nấu một bữa trưa đơn giản, nhưng so với ngày thường cũng tính là đơn giản qua loa.
Tống Úc Hòa cầm bột mì nhào thành vắt mì, nấu thêm gà mì gà. Mỗi bát mì của một còn bỏ thêm một cái trứng chần nước sôi vàng ươm, còn củ cải muối chua giòn giòn chua cay, thịt thái nhỏ xào thơm ngào ngạt, còn một nồi thịt kho mới nấu xong, cả đậu hũ khô kho nữa.
Tràn đầy một chén lớn, Hứa Nặc cảm thấy một bát như ở đời ít nhất cũng bán mười tới hai mươi tệ. Trước cô ăn qua một bát bún ở một tiệm nọ, một cái đùi gà lớn còn thêm nước canh loãng, cái bát còn lớn hơn cả mặt cô, một phần bán 48 tệ. Bình thường cô gặm xong cái đùi gà lớn no , đó chậm rãi uống canh xong là cái bụng căng đến tròn vo. cái của cô, bát mì bà nội cô cho dù trả 48 tệ một bát cô cũng bán.
Không thiếu tiền !
À, thật thì vẫn thiếu. Đừng là 48 đồng, cô hiện tại ngay cả bốn đồng tám cũng đào , cha cô một tháng cật lực việc, tiền lương của mỗi cũng tới 48 đồng. Phải rằng hiện tại 48 đồng thể mua cực kỳ nhiều thứ, hiện tại một cân thịt bảy hào, một cân gạo hai hào, bột mì một hào tám, hiện tại trứng gà là thứ dinh dưỡng xa xỉ phẩm, trạm thu mua mua cũng là ba xu một quả.
Phải rằng đời , nông dân nuôi trứng gà một quả là một tệ rưỡi. Trước khi mạt thế tiến đến cô thịt heo mười bốn tệ một cân, còn diêm... ừm, lúc dùng diêm ít, phần lớn đều là dùng bật lửa, cô cũng diêm là bao nhiêu tiền một hộp.
Hiện tại tiền là thật sự đáng giá. Toàn bộ gia sản của Hứa Nặc hiện tại tổng cộng ba đồng bốn hào tám xu. Ba đồng là tiền mừng tuổi của năm ngoái, bốn hào tám xu là ngày thường bà nội và cha cô cho tiền tiêu vặt, nhưng vì cô cơ hội nơi đặc sắc của thời đại như Cung Tiêu Xã ngó cho nên một xu cũng rời khỏi túi.
Đại khái là bởi vì thể cha cô và cô là đồng hương, ông cũng theo chủ nghĩa gia trưởng, tịch thu tiền mừng tuổi của con cái, cho nên tiền mừng tuổi và tiền tiêu vặt của cô và nhỏ đều là tự bọn họ tích cóp. Hơn nữa cha cô cũng hào phóng, năm bà và cha cô mỗi đều cho cô và nhỏ một đồng, một khoản tiền lớn ba đồng cứ thế đến tay họ.
Phải hiện tại một xu là thể mua viên kẹo, cô đến ba đồng bốn hào tám xu lận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-83.html.]
Có điều cô hứng thú với kẹo cho lắm, chỉ là Cung Tiêu Xã, cửa hàng bách hoá, tiệm cơm quốc doanh xem một chút. Cô cùng nhỏ đều hộ khẩu trong huyện thành, cô còn ở tiệm cơm quốc doanh, kết quả hai 'tiểu thổ địa' bọn họ ngay cả tiệm cơm quốc doanh còn đến.
Cô ăn mì trong bát, nghĩ năm nay lúc huyện thành chúc Tết ông bà ngoại cũng thể cửa hàng bách hoá và tiệm cơm quốc doanh xem qua , nhưng nghĩ đến hiện tại bọn họ cũng nghỉ lễ, ý nghĩ tức khắc chìm xuống .
Cũng đến khi nào mới thể trưởng thành, trưởng thành cô nơi nào thì nơi đó, giống hiện tại, vì còn nhỏ nên nơi nào trong nhà đều yên tâm. Hơn nữa cô còn chịu kiếp sinh tử lúc năm tuổi nữa, trong sách chính là đó là bước ngoặt cô trải qua, đó bệnh chết.
DTV
Chậc, càng nghĩ càng bế tắt.
Trong lòng cô bận nghĩ chuyện , động tác ăn mì cũng càng ngày càng chậm, Tống Úc Hòa và Đồng Tử Viễn đều ăn xong , Hứa Thừa cũng ăn tới trứng chần nước sôi , còn chén bát của cô còn vơi một nửa.
“Làm ? Nặc Nặc ăn vô ?”
Hứa Nặc phục hồi tinh thần, sang Đồng Tử Viễn lắc đầu: “Bác cả, con ăn .”
Đồng Tử Viễn xoa cái đầu nhỏ của Hứa Nặc: “Ăn vô thì thôi, buổi tối còn nhiều đồ ăn ngon. Thịt viên, gà hầm nấm, thịt heo hầm miến, cá hầm, sủi cảo, bánh mật hấp, thật sự nhiều đồ ăn.”
"Ực ực.”
Anh nhỏ ở bên cạnh thèm, nhịn nuốt nước bọt, 'nước mắt hạnh phúc' từ khóe miệng chảy xuống .