Buổi tối Hứa Nặc ăn sủi cảo bột mì cùng thịt dê hầm củ cải bà nội , lập tức liền quên mất chuyện mập ốm lên chín tầng mây.
Mập thì , bà nội đúng,một đứa trẻ nhiều thịt như cô càng đáng yêu, chờ khi cô trưởng thành sẽ gầy , cô sợ.
Nếu như bà nội đem cô và nhỏ so sánh với con heo thì càng hơn.
DTV
Đồng Tử Viễn mang gà vịt thịt cá về nhà, Tống Úc Hòa đều xử lý sạch sẽ. Hiện tại trời còn lạnh, bên ngoài cũng tuyết rơi, đồ vật để đó cũng hỏng , hơn nữa trời càng ngày càng lạnh, đồ vật để bên ngoài liền nhanh chóng đóng băng. Cho nên hai con gà, một con vịt và hai con cá Đồng Tử Viễn mang về nhà đều Tống Úc Hòa bỏ đông lạnh, thịt dê ăn xong cũng cho đông lạnh nốt, phần lớn mỡ heo đều nấu thành dầu, còn cũng cho đông lạnh, Tống Úc Hòa định để những thứ ăn từ từ.
Đồ ăn dù ngon cũng thể nấu trong một .
Hứa Nặc và Hứa Thừa quyền lên tiếng, lời bọn họ giá trị. Đồng Tử Viễn đối với cách của tán thành hai tay hai chân, còn cùng Tống Úc Hòa hoài niệm về cuộc sống trong quá khứ.
“Trước bà nội mấy đứa mang theo bác sống khổ cực.” Trên mặt Đồng Tử Viễn hiện vẻ hoài niệm, lúc cha ông hy sinh, chỉ còn và ông sống nương tựa . Về ông bệnh, bác sĩ nếu chữa khỏi thì ông tìm củ sâm thượng hạng, thời gian đó là thời gian khổ nhất của nhà bọn họ. Ông ngày càng hốc hác, đôi khi ông nghĩ nếu c.h.ế.t thì , nếu ông c.h.ế.t thì ông cũng cần vất vả như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-75.html.]
Sau khi nhà họ Hứa nhân sâm phù hợp, ông liền đến cửa cầu xin. Lần đó dẫn ông , ông chỉ ông trở về lén cả đêm, lúc dậy con mắt cũng đến sưng lên.
Sau đó. . . ông lấy nhân sâm trị hết bệnh cho ông , ông còn kịp vui mừng thì chuyện ông tái giá gả đến nhà họ Hứa. Cũng chính lúc đó ông mới vì để lấy nhân sâm cho ông chữa bệnh, ông đồng ý tái giá với nhà họ Hứa.
Lúc ông thật sự phỉ nhổ bản , là ông hại , nếu như ông , ông cũng cần sống khổ đến như , cũng cần kế của Hứa Kiến Quốc.
Mẹ ông gả bao lâu thì thai, Hứa Kiến Quốc sợ ông sinh con trai cho nhà họ Hứa sẽ khiến ông còn chỗ vị, cho nên đẩy ngã ông . Nếu như ông may mắn, đừng là em trai em gái, chính ông cũng sợ sống . Lúc đó ông còn ngây thơ cho rằng ông cụ Hứa sẽ xử phạt Hứa Kiến Quốc, nhưng cái gì cũng , chỉ vài câu răn dạy đau ngứa.
Khi đó ông mới nghĩ cẩn thận, một đứa con đời thể so sánh với đứa con trưởng thành cơ chứ? Đứa trẻ sinh hơn đứa con cả. Người vợ cưới tất nhiên cũng so sánh với vợ đầu.
Từ lúc đó ông liền thề với chính nỗ lực hơn, tương lai hơn, ông chỗ dựa cho , em trai và em gái. Về ông theo con đường cha , lính, nhiều suýt c.h.ế.t nhưng nghĩ đến già vất vả hơn nửa đời trong nhà, ông cố gắng sống sót.
Ông sống , nhất định sống , ông chỗ dựa cho , chỗ dựa cho em trai, em gái.
Đồng Tử Viễn đầu sang chỗ khác, nhanh chóng lau khóe mắt. Ông buông chén đũa xuống, dậy , “Mẹ, con ăn no , con ngoài sân dạo một chút, thuận tiện ngoài mang ít củi về bổ, con thấy củi trong nhà đủ dùng mấy.”