Hứa Thừa em gái bước hắt xì, đó một câu 'ai mắng ’ của cô khơi dậy ý bảo vệ trong lòng, cùng Hàn Ngang đem mắng em gái bé mắng một trận năm phút ở trong đầu mới bỏ qua.
Cậu bé nước mắt đầm đìa Hứa Nặc vì hắt xì mà khiến hốc mắt và mũi đều đỏ rực, kéo tay cô, lau nước mắt cho cô: “Em gái, và Hàn Ngang giúp em mắng .”
Hứa Nặc bò lên giường, thành thật với trai nhỏ của : “Cảm ơn nhỏ, cảm ơn Tiểu Ngang.”
Hàn Ngang cũng lo lắng Hứa Nặc, quơ nắm tay nhỏ: “Ai mắng em, giúp em đánh nó.”
“Anh cũng thể.” Anh trai nhỏ cũng quơ nắm tay nhỏ: “Đánh nó.”
“Em cũng .” Hứa Nặc lắc đầu: “Em chỉ là , nếu hắt xì một cái tức là nhớ , còn nếu là hắt xì mấy cái liên tục thì chính là đang mắng .”
Hứa Thừa: À hiểu ——, là như .
Hàn Ngang: Ai nha ——, như .
Hai đồng thời ngẩng đầu cô: “Em ai ?”
“Em cũng nhớ rõ.”
DTV
Quên hết chuyện kiếp vẫn là nhất. Ai, ký ức quá nhiều cũng , một việc chỉ nhớ rõ một chút còn nghĩ , đặc biệt là những chuyện xảy quá lâu cũng chuyện gì quan trọng, cũng quên gần hết .
Anh trai nhỏ hồn nhiên đếm đầu ngón tay Hứa Nặc hắt xì: “Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái. Em gái, em hắt xì liên tiếp bốn cái , chắc chắn là mắng em, tới nếu để , nhất định sẽ giúp em đánh nó.”
Hứa Nặc gật đầu: “Được ạ.”
Hàn Ngang ở bên cạnh đột nhiên ý kiến khác, chút do dự Hứa Thừa và Hứa Nặc: “Lỡ như, lỡ như em gái Nặc Nặc cảm thì ?”
Hứa Thừa: “Còn, còn thể như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-72.html.]
“Tớ tớ , cảm cũng sẽ hắt xì.” Hàn Ngang gật đầu khẳng định: “Lần tớ cảm hắt , bà với tớ như .”
Hứa Nặc xua xua tay: “Em cảm."
Thân thể cô , hơn nữa hiện tại cũng tính là lạnh, thể cảm .
Cô còn dị năng hệ Mộc, dị năng hệ Mộc tràn đầy sức sống, mỗi giây mỗi phút đều nuôi dưỡng cơ thể của cô. Hiện tại thể cô tuy nhỏ nhưng rắn chắc, những bệnh vặt như cảm lạnh căn bản là thể tìm tới cô.
“Vậy rốt cuộc là đây.” Hứa Thừa em gái , bạn của , trong lúc nhất thời lâm tình cảnh khó xử.
Loại vấn đề thật là khó nha.
“Không , dù hiện tại em cũng hắt xì nữa.” Hứa Nặc cũng đem chuyện bản hắt xì để ở trong lòng, cô cũng chỉ thuận miệng nhưng ngờ trai và đồng bọn nhỏ quan tâm đến , cô vẫn vô cùng vui vẻ.
Anh nhỏ của cô thật sự là trai nhất đời .
Đồng bọn nhỏ của cô cũng là bạn nhất đời .
Người bạn nhất đời đẩy một cái đĩa tới mặt Hứa Nặc: “Cho em ăn, cái ngon.”
Hứa Nặc đồ vật cái đĩa nhỏ, dù còn cầm lấy nhưng Hứa Nặc ngửi thấy một mùi sữa nồng đậm, cảm giác đặc biệt mê . Cô duỗi tay lấy, đột nhiên thấy động thịt, khe thịt tay .
Hứa Nặc: “…”
Cô rụt tay , chút đau lòng, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối.
Mặc dù món điểm tâm vẻ ngon, nhưng cô là một cô nhóc mập mạp, ăn nữa chắc chắn sẽ càng béo thêm. Không chỉ món điểm tâm mặt là ăn mà những món ăn vặt trữ trong trang viên cũng thể thèm ăn mà ăn lén nữa, ăn nữa thì sẽ trở thành một mập hơn.
Hứa Nặc khó khăn dời tầm mắt: “Em, em ăn .”
Hàn Ngang cô ăn, cặp lông mày nhỏ nhíu : “Vì , cái thật sự ngon, là và Hứa Thừa cố ý để dành cho em.” Nếu giữ riêng , nếu là khác thì chắc để Hứa Thừa ăn sạch sẽ .