Bây giờ ngay cả thủy sản cũng mở khóa, nhân sâm nhỏ cũng trồng , Hứa Nặc cảm thấy nếu ăn mặc như nghèo nhất định sẽ chợ đen đổi đồ lấy tiền như những nam nữ chính xuyên , để thể cuộc sống . Đáng tiếc cha và bà nội cô quá mạnh, thể quá nhỏ, thế cho nên cô cơ hội để trải nghiệm về việc “đầu cơ trục lợi” mà đây thấy trong sách.
Nghe đây cũng là đặc sắc của thời đại.
Phải rằng thùng vàng đầu tiên của nhân vật phản diện chính là kiếm ở chợ đen, khi cải cách mở cửa cũng là dựa tiền kiếm và nhân mạch để nền móng, chẳng mấy chốc leo lên độ cao mà khác thể tưởng tượng và kiếm tiền khác nghĩ cũng dám nghĩ tới.
Nghĩ tới đây tay Hứa Nặc đang chơi đùa với con sóc con dừng một chút, ánh mắt cô di chuyển một chút, bắt đầu tự hỏi nên ôm cái đùi mập mạp . đùi mập mạp hình như chút lạnh nhạt, là một trai tàn khốc, và trai chơi , lẽ thể ôm cũng chừng.
*
Trên đường trống trải, một đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục đeo ba lô lớn, hai tay còn mang theo hai cái túi lớn đang sải bước về phương hướng trong trí nhớ của .
Rời khỏi nhà quá lâu, ông cho rằng sẽ quên nhiều chuyện, nhưng những căn nhà quen thuộc , bản qua đường đất chạy qua bao nhiêu rõ ràng cho ông , từng ngọn cây ngọn cỏ nơi ông đều nhớ rõ.
Bất tri bất giác, bước chân của ông nhanh hơn vài phần, mãi cho đến khi thẳng đến một cửa sân quen thuộc xa lạ ông mới dừng bước.
Ông đưa tay đẩy cửa sân, đẩy một cái đẩy . Do dự một chút, ông mới hét lớn: "Mẹ, con trở về ."
Ông cho rằng thể tiếng quen thuộc của ruột , kết quả cái gì.
Đồng Tử Viễn chút nghi hoặc, cất cao giọng hô một câu: "Mẹ, con là Tử Viễn, con trở về ."
Lúc phía bên cửa sân truyền đến một giọng của trẻ con mang theo giọng sữa: "Ở đây ."
Đồng Tử Viễn: "…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-62.html.]
"Người ở trong là Tiểu Thừa ?" Đồng Tử Viễn hắng giọng.
"Bác là bác cả Đồng Tử Viễn của cháu, cháu bà nội cháu qua ? Bác về nhà thăm gia đình, cháu bảo bà của cháu mở cửa cho bác ?"
"Bà nội ở nhà." Hứa Thừa một câu, đó bé mang ghế đẩu nhỏ nhón chân lên mở chốt cài cửa.
Cửa mở Đồng Tử Viễn lập tức thấy hai bé trai ở cửa sân, trong đó một còn ở ghế cầm một cây gỗ như lão đại, ánh mắt còn mang theo chút cảnh giác và quan sát. Đồng Tử Viễn nghi ngờ chút nào, nếu như lộ một chút ác ý, cây gỗ to bằng cánh tay nhất định thể trực tiếp đập .
mà…
Đồng Tử Viễn hai bé trai ở mặt càng nghi hoặc.
Không em trai ông em dâu của ông sinh cho nhà một cặp song sinh trai gái ? Sao bây giờ thể khác với những ?
Ông đang nghĩ thì thấy ánh mắt bé mở cửa cho sáng lên trực tiếp nhào về phía : "Bác cả, bác cả bác cả bác cả."
Cậu bé xông tới sức lực lớn, trực tiếp đụng Đồng Tử Viễn lui về phía hai bước. Ông chút khó thể tin bé nhào lên gọi bác cả, nghĩ tới sức lực của bé lớn như .
Mẹ và em trai em dâu của , rốt cuộc cho cháu trai ăn cái gì thế?
Hứa Thừa gọi mấy câu bác cả cũng thấy đối phương phản ứng , bé nghi ngờ ngẩng đầu Đồng Tử Viễn. , bà nội từng cho bé và em gái xem ảnh chụp, bác trai đang lính nhà họ chính là trông như , tuy rằng bé chỉ qua ảnh chụp từng thấy qua , nhưng bé khẳng định nhận sai.
DTV
Trong tay Đồng Tử Viễn xách hành lý, ông dứt khoát buông xuống ôm hai “cháu trai” lên, hỏi: "Bà nội các cháu ."
"Nhà bà Vương tìm bà nội yến tiệc." Bị bác cả đầu tiên gặp ôm lấy, Hứa Thừa cũng hề sợ, còn vui mừng nắm tay sờ quân phục của Đồng Tử Viễn còn cả mũ. Quần áo như bé từng thấy , cha của Hàn Ngang mặc quần áo như , bé ngưỡng mộ. Đáng tiếc cha , đây là quân phục, quân phục ai cũng thể mặc. Cho nên dù cho bé thấy mà thèm, bé cũng chỉ là gặp qua mà thôi, còn sờ qua, xem như sờ .
"Bà Vương?" Đồng Tử Viễn chút nghi hoặc, ông vốn quen với những trong đội lắm, rời nhiều năm như , trong chốc lát đúng là nhớ bà Vương là ai.